Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Du hành tự tại
- Chương 1
Trước khi ch*t đi, Âu Dương Vô Hối từ biên ải mang về một người con gái.
Năm xưa thề nguyền sống ch*t có nhau là hắn.
Giờ đây thay lòng đổi dạ, cũng là hắn.
Ta bình thản viết thư hòa ly, chúc họ loan phụng hòa minh.
Hắn không biết rằng, thứ kỳ đ/ộc ta trúng phải khi c/ứu hắn năm nào - Chấn Vo/ng Độc - đã ngấm sâu vào ngũ tạng.
Chấn Vo/ng, Chấn Vo/ng.
Trước hết khiến ta quên đi chàng thiếu niên mười bảy từng yêu ta say đắm.
Rồi làm m/ù đôi mắt này.
Cuối cùng, đoạt lấy mạng sống của thiếu nữ ki/ếm khách từng một ki/ếm sương lạnh mười bốn châu.
Về sau, đêm trừ tịch, tuyết trắng trời.
Cả Thượng Kinh đều chứng kiến.
Vị thiếu niên tướng quân ngạo nghễ ấy như chó nhà có tang quỳ trong tuyết, đi/ên cuồ/ng c/ầu x/in sự tha thứ.
Nhưng ta đã... không còn nhớ hắn là ai nữa rồi.
**1**
Năm Cảnh Nguyên thứ ba mươi tám.
Âu Dương Vô Hối xuất chinh Tây Kỳ, đại thắng trở về.
Đúng tiết đông chí.
Tuyết Thượng Kinh rơi suốt đêm, phủ trắng đất trời, sân viện phủ đầy lớp tuyết dày.
Hơi lạnh từ gạch nền thấm qua đầu gối, từng tia từng tia xuyên vào tủy xươ/ng.
Trên cao, lão vương phi trang nghiêm quý phái ngồi đó.
Giọng nàng lạnh nhạt như khói hương trong điện, nặng trịch đ/è xuống:
"Ngươi thành hôn năm năm không sinh nở, đã là bất hiếu. Trấn Nam vương phủ chỉ có mỗi Vô Hối là thế tử, bất kể gia thế như thế nào, nếu hắn thật lòng thích, ta cũng không ngăn cản."
"Ngươi là chủ mẫu phủ đệ, nên có lòng bao dung."
Lời nhắc nhở giữa những kẻ thông minh vốn chỉ cần chạm tới là đủ.
Ta cúi đầu quỳ phía dưới, im lặng hồi lâu, đáp tiếng "Vâng" rồi lui ra.
Gió bắc xuyên qua hành lang lầu bắc, mang theo từng đợt rét c/ắt da.
Ta co người lại, đưa tay che miệng khẽ ho mấy tiếng.
Ánh Nguyệt vội bước tới đưa bình sưởi, cẩn thận chỉnh lại tấm hồ cừu cho ta.
"Tiểu thư, về phòng chứ?"
"Không." Ta lắc đầu, "Điện hạ hôm nay về kinh, ra cổng đón đi."
Hắn xuất chinh đã hơn tám tháng.
Thư từ của Âu Dương Vô Hối từ mỗi ngày một bức, dần thành mười ngày một lần, rồi chỉ còn vài chữ mỗi tháng.
Cuối cùng... im hơi lặng tiếng.
Bức thư cuối gửi về Thượng Kinh viết:
*"Gặp phục kích, bất cẩn rơi xuống vực, trong lúc thập tử nhất sinh may được một nữ lang trung c/ứu giúp, mới thoát hiểm, tất cả bình yên, đừng lo."*
Trái tim treo suốt mấy tháng của ta rốt cuộc hạ xuống, lập tức hồi âm:
*"Bình an là phúc lớn, trời cao phù hộ. Ơn c/ứu mạng của ân nhân, Trấn Nam vương phủ dốc hết của cải cũng khó báo đáp. Biên ải khổ hàn, ngàn lần trân trọng thân mình, đợi ngày quân ca khải hoàn."*
Ta tự mình mở tư khố, lấy ra cây sâm tuyết sơn tinh phẩm được quý phi ban cho ngày đại hôn, gửi kèm thư cùng dặn dò hắn tặng thêm vạn kim cho ân nhân.
Từ đó về sau, ta không nhận được thêm bất kỳ thư tín nào từ Âu Dương Vô Hối.
Cho đến khi gió đông thổi tới tin đồn đã lan khắp ngõ hẻm Thượng Kinh.
Họ nói.
Thế tử Trấn Nam vương phủ, tướng quân Âu Dương, phu quân của ta, từ biên ải mang về một nữ tử.
Gió đông quất qua mang tai, lạnh hơn cả tuyết suốt mùa đông vừa qua.
**2**
Âu Dương Vô Hối về kinh phải vào cung bái kiến hoàng thượng trước, rồi mới được hồi phủ.
Ta đứng dưới cổng lớn sơn son Trấn Nam vương phủ suốt hai canh giờ, đến khi đôi chân tê cóng như sắt, cuối phố xa mới vẳng nghe tiếng vó ngựa.
Âu Dương Vô Hối nắm dây cương, áo gấm ngựa hí mà trở về.
Áo choàng đỏ rực như ngọn lửa th/iêu đ/ốt, giữa tuyết trắng muốt gần như làm chói mắt người.
Mấy tháng không gặp, hắn vẫn rực rỡ như thế.
Chú ngựa tía hồng thấy ta, hưng phấn giậm chân trước, thân thiết cọ vào người.
Chiến mã ngàn vàng khó đổi này từng là tọa kỵ của ta.
Ta vuốt ve cổ ấm áp của nó, vui mừng hỏi: "Truy Phong, những ngày qua có khỏe không?"
"Chỉ hỏi nó khỏe, chẳng hỏi ta?"
Âu Dương Vô Hối xuống ngựa, kéo ta đang đứng giữa tuyết vào lòng, khiến chuỗi kim linh nơi cổ tay ta rung lên từng hồi.
Lòng bàn tay nóng hổi của hắn bao trùm đôi tay lạnh giá, chau mày:
"Trời lạnh thế này, cớ gì phải đứng đợi khổ sở?"
Hắn vừa từ cung trở về, tóc đen phủ hạt tuyết chưa tan, đôi mắt ướt át như chàng thiếu niên ngày nào chưa từng biết thế sự.
Ánh nhìn ấy khiến mọi nghi hoặc và bất an tích tụ trong ta tan biến gần hết.
Ta giơ tay phủi tuyết trên trán hắn, nở nụ cười dịu dàng: "Chỉ muốn gặp người sớm chút thôi."
"Đồ ngốc."
Hắn thở dài, trán khẽ chạm trán ta, mũi chạm mũi, hơi thở ấm áp phả vào mặt, xua tan cái lạnh chung quanh.
Ánh Nguyệt đằng sau khẽ cười thầm.
Mặt ta nóng bừng, ngượng ngùng muốn đẩy hắn ra.
"Vô Hối ca ca."
Giọng nữ trong trẻo như gió xuân vang lên, đóng băng nụ cười trên môi ta.
Một chiếc kiệu màu trắng từ từ dừng trước phủ.
Màn kiệu vén lên, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Ta người cứng đờ, rời khỏi vòng tay hắn.
Âu Dương Vô Hối liếc nhìn ta, thấy thần sắc ta bình thản, mới nói:
"A Tẫn, đây là Cảnh cô nương. Khi ta rơi xuống vực Tây Kỳ, may nhờ nàng liều mình tương c/ứu."
Nữ tử khoác đại trường màu hắc hắc xuống xe, mày liễu cúi thấp đứng bên hắn, người phảng phất mùi thảo dược sơn dã.
"A Tẫn tỷ tỷ."
Nàng chắp tay thi lễ, vô cùng ngoan ngoãn.
Chiếc đại trường theo động tác tuột xuống, ta mới nhìn rõ đó vốn là áo của Âu Dương Vô Hối.
Trên áo choàng, là đóa sen song liên hắn năn nỉ mãi, ta thức trắng bao đêm thêu từng mũi kim tuyến.
Ta nuốt trôi vị đắng nghẹn nơi cuống họng, mỉm cười với nàng:
"Đã là quý khách, Trấn Nam vương phủ tất nên hậu đãi."
"Ánh Nguyệt, lập tức dọn dẹp Thủy Tạ Cư..."
"Không cần."
Âu Dương Vô Hối ngắt lời ta.
"Ngữ Phong Trai thoáng đãng yên tĩnh, khoảng đất trong viện cũng thích hợp trồng thảo dược, Nhất Nhất... a, Cảnh cô nương ở đó là thích hợp nhất."
Ta sững người, nhìn Âu Dương Vô Hối, hắn lại vội vàng tránh ánh mắt.
"Ngươi là chủ mẫu, nên có lòng bao dung."
Gió lạnh cuốn theo hàn ý thổi tới, lời lão vương phi thoáng qua đầu óc.
Lại tuyết rơi rồi.
Gió tuyết thổi tung tóc đen Âu Dương Vô Hối, dường như thổi tan khuôn mặt chàng thiếu niên ánh mắt rực ch/áy trong ký ức mấy năm trước.
Chỉ để lại một mảnh mờ ảo và lạnh lẽo xa lạ.
Ta thu hồi tâm tư, cúi mắt nhìn hai dấu chân hằn sâu trên nền tuyết lúc nãy, bình thản nói:
"Vâng, ta sẽ sắp xếp ngay."
Chương 22
Chương 11
Chương 6
Chương 12
Chương 5
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook