Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Nhập Vai
- Chương 8
Chờ đợi cả ngày trời, cuối cùng Ôn Duyệt cũng xuất hiện.
Cô ấy quả nhiên không mang theo Lục Trầm.
Nhưng phía sau lại đi theo hai cảnh sát.
«Tống Dự An, trong thời gian bảo lãnh tại ngoại, anh đã tự ý rời khỏi nơi cư trú mà không được cơ quan chức năng phê chuẩn, vi phạm quy định tại Điều 71 Luật Tố tụng Hình sự. Hiện chúng tôi thực hiện lệnh tạm giam theo luật định, đề nghị anh hợp tác!»
Lần trở về này tôi đã chuẩn bị rất kỹ.
Mượn xe hơi, đi đường nhỏ.
Đội mũ và đeo kính râm, nhưng lại quên không mang điện thoại.
Tưởng rằng kế hoạch hoàn hảo, nhưng vẫn bị phát hiện.
«Đồng chí cảnh sát, tôi không cố ý đâu ạ, chỉ là mẹ tôi bị bệ/nh nặng đột ngột nên tôi vội về thăm.»
«Tôi không bị bệ/nh.» Ôn Duyệt dìu mẹ tôi từ trong phòng bước ra.
Bố tôi xông tới trước mặt, t/át tôi một cái rồi r/un r/ẩy chỉ thẳng:
«Mày dám cho th/uốc khiến bố mẹ bất tỉnh, rõ biết tim mẹ mày không tốt, mày muốn gi*t bà ấy sao!»
Hai cảnh sát nhìn nhau, một người vào phòng lục soát lát sau liền cầm lọ th/uốc trên bàn bước ra.
«Hiện phát hiện anh sở hữu vật phẩm khả nghi và có liên quan đến hành vi sử dụng. Chúng tôi sẽ liên hệ nhân viên cấp c/ứu kiểm tra cho bố mẹ anh, kết quả giám định thương tích sẽ trở thành chứng cứ quan trọng.»
Đôi chân tôi bủn rủn, lảo đảo lùi mấy bước.
«Tôi... tôi chỉ muốn cho họ ngủ ngon một giấc thôi mà...»
«Tống Dự An!»
Ôn Duyệt nhìn tôi với ánh mắt kh/inh miệt, «Anh đúng là thứ ích kỷ giả tạo, làm những chuyện bẩn thỉu nhất nhưng lại luôn viện cớ cao đẹp. Tưởng rằng đeo mặt nạ hào nhoáng là che đậy được thứ x/á/c thối bên trong, nói dối nhiều thành ra tự mình cũng tin.»
«Vợ à, không phải vậy đâu, anh chưa từng lừa dối em, anh thật lòng yêu em!»
«Bốp!»
Một cái t/át nữa vang lên.
Mẹ tôi mặt mày tái nhợt quát lớn:
«Duyệt nói không sai, mày đúng là đồ ích kỷ giả dối! Mày luôn trách bố mẹ không chịu hưởng phúc ở thành phố mà ở quê chịu khổ, nhưng mày có biết tại sao chúng tôi không muốn lên không?»
«Mày còn nhớ lần đầu bố mẹ lên thành phố thăm mày, mày đã giới thiệu chúng tôi với người khác thế nào không?»
Tôi sững người, ký ức trở về ngày đó năm năm trước.
Lúc ấy tôi và Ôn Duyệt chưa chính thức hẹn hò, để theo đuổi cô ấy, tôi thuê nhà gần khu cô sống.
Thu nhập mỗi tháng gần như chẳng còn đồng nào sau khi trả tiền nhà.
Đành phải xin gia đình giúp đỡ.
Bố mẹ lo tôi sống khổ, mổ gà vịt bỏ vào bao tải, từ quê lên xe cả ngày trời đến Bắc Thành.
Khi liên lạc được với tôi thì họ đã đứng ở ga tàu Bắc Thành rồi.
Dù tức gi/ận nhưng tôi không thể đuổi họ về ngay.
Ai ngờ vừa đón họ ở ga đã gặp phải một diễn viên phụ từng hợp tác.
«Tống Dự An, cậu cũng đi đón người à? Hai vị này là...?»
Nhìn bộ dạng lếch thếch, quê mùa của họ, tôi nuốt lời định nói.
«Không quen, họ hỏi đường thôi. Thấy họ đồ đạc nhiều nên giúp mang giùm.»
«Cậu tốt bụng thật, không nói tôi cứ tưởng là bố mẹ cậu.»
«Làm gì có chuyện đó, bố mẹ tôi là giáo sư đại học.»
Người đó đi rồi, bố mẹ tôi vẫn đứng sững như trời trồng.
«Giáo sư đại học nào? Đừng có nói khoác.» Mẹ tôi đ/ập vào vai tôi.
«Thôi nào, ra ngoài xã hội địa vị là do mình tự tạo. Nếu người ta biết bố mẹ tôi như các vị, chắc chắn sẽ bị coi thường.»
21
Tôi bị cảnh sát áp giải ra ngoài thì một người vội vã chạy tới va vào cánh tay tôi.
Người đó dừng trước mặt Ôn Duyệt, kéo cô ấy kiểm tra kỹ lưỡng, «Em không sao chứ?»
«Không sao. Đã có cảnh sát ở đây rồi.» Ôn Duyệt ngượng ngùng đẩy anh ta ra.
«Sao không nói với anh?»
«Dạo này anh đang bận việc quan trọng, em không muốn làm phiền.»
Lục Trầm nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt nói: «Có việc gì quan trọng hơn em chứ?»
Tôi không nhịn được nữa, bất chấp tất cả xông tới.
Nhưng lập tức bị cảnh sát ghì ch/ặt vào tường.
«Ôn Duyệt, em bảo anh ích kỷ giả dối, vậy người trước mặt em này là thứ gì? Em có biết chính hắn đã sai Thẩm Uyên quyến rũ anh không, nếu không thì làm sao anh...»
«Em biết.»
Ôn Duyệt c/ắt ngang lời tôi, «Anh ấy đã nói hết rồi, lần ở bệ/nh viện đúng là anh ấy sai Thẩm Uyên quyến rũ anh, nhưng trước đó... anh đã phản bội em rồi.»
Lục Trầm quay sang nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, «Tôi sai Thẩm Uyên quyến rũ anh là để xem anh có biết dừng lại kịp thời không, đáng tiếc là anh đã trượt dài.»
Tôi trợn mắt nhìn họ với ánh mắt đi/ên cuồ/ng.
Ôn Duyệt và Lục Trầm tay trong tay bước qua trước mặt tôi.
«Lần sau có chuyện gì nhất định phải nói với anh, không phải anh không tin cảnh sát, nhưng bảo vệ em thì anh chuyên nghiệp hơn.»
«Nếu lần đó hắn không đi gặp Thẩm Uyên, anh định giấu em chuyện ngoại tình cả đời sao?»
«Sao có thể, chỉ cần hắn làm một việc phụ bạc em, anh nhất định sẽ giành em về. Cơ hội này anh đợi quá lâu rồi.»
Nhìn bóng họ khuất dần, tôi tuyệt vọng nhắm mắt.
«Bị cáo Tống Dự An phạm tội cố ý gây thương tích, tuyên ph/ạt 1 năm 6 tháng tù; tội tàng trữ chất cấm, tuyên ph/ạt 1 năm tù; tội ng/ược đ/ãi , tuyên ph/ạt 2 năm tù. Quyết định thi hành án tổng hợp 3 năm tù giam.»
Tôi bị áp giải đến trại giam Bắc Thành.
Ngày nhập trại, bạn cùng phòng hỏi: «Cậu là diễn viên đó à? Tống gì An ấy?»
Toàn thân tôi đột nhiên run bần bật, h/oảng s/ợ che mặt.
«Không, tôi không phải Tống Dự An!»
Bạn tù nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, «Không phải Tống Dự An thì cậu là ai?»
Tôi là ai?
Từng cảnh tượng hiện lên như đèn cù.
Tôi là Bạch Mộc Thần.
Tôi là Tống Dự An.
Tôi là—
Như có thứ gì vỡ òa, tôi chợt nhớ ra tên thật nguyên bản của mình.
Ngẩng đầu lên, tôi cười khành khạch:
«Xin chào, tôi là Tống Đại Cường.»
-Hết-
Chương 6
Chương 8
Chương 10
Chương 6
Chương 10
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Bình luận
Bình luận Facebook