Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cô ấy nói.
"Đêm nay bà chủ sẽ xét xử, cô là nhân viên được bà chủ trực tiếp chọn, hãy quan sát cho kỹ."
"Vâng, tôi sẽ quan sát."
Tôi cứng đờ cổ nhìn sang bên cạnh.
Quản lý, trưởng nhóm an ninh, trưởng phòng hậu cần, trưởng bộ phận vệ sinh, thậm chí cả tài xế đều có mặt.
Trên người họ mặc đồng phục đại diện cho từng bộ phận, giữa sảnh là chiếc ghế sang trọng đen như mực có người đang ngồi.
Làn sương trắng bao quanh khiến người ta không thể nhìn rõ hình dáng, thậm chí không phân biệt được nam hay nữ.
Tôi biết, đó chính là bà chủ khách sạn Hồng Nguyệt.
Cũng là người đã chọn tôi.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt tôi, bà chủ khẽ quay người.
Một cảm giác như bị thú dữ nhìn chằm chằm ập đến.
Không kịp suy nghĩ, tôi vội ngả người ra sau.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ.
Nghe như phụ nữ.
"Được rồi, bắt đầu thôi."
Quả thật là phụ nữ.
Phiên tòa cũng chính thức bắt đầu.
10
Sau khi bà chủ lên tiếng, chiếc lồng nh/ốt Bác sĩ Vương, chị y tá và anh tài xế như được nâng lên bởi gã khổng lồ vô hình.
Những người trong lồng bất giác thốt lên vài tiếng kêu sợ hãi, ngay cả anh tài xế cao lớn cũng mềm nhũn ngồi thụp xuống.
Họ tưởng mình đang bay lơ lửng.
Từ vị trí của tôi có thể nhìn rõ ràng, phía trên lồng họ chỉ có vài sợi sương trắng mỏng manh đang giữ ch/ặt.
Ba chiếc lồng được đặt lên một bên cân, bên kia trống không nhưng cán cân vẫn cân bằng.
Bác sĩ Vương nắm ch/ặt song sắt, giọng r/un r/ẩy: "Xin ngài, chúng tôi không cố ý xâm nhập khách sạn. Nếu gây thiệt hại gì, chúng tôi sẵn sàng bồi thường, được không ạ?"
Anh tài xế và chị y tá cũng bừng tỉnh, đồng loạt c/ầu x/in và giải thích.
Đối đầu với một tồn tại q/uỷ dị và quyền năng như bà chủ là hành động ng/u xuẩn.
Nhưng bà chủ hoàn toàn không màng đến lời c/ầu x/in của họ.
Thậm chí sau khi họ mở miệng, cán cân bắt đầu nghiêng về phía Bác sĩ Vương.
"Các người, có tội."
Giọng bà chủ đầy hân hoan, bà chống cằm tuyên án.
"Thu phí không minh bạch, vượt quá mức hợp lý thị trường, tài xế không có chứng chỉ vận hành xe chuyên dụng... chà chà, các người có tội."
Nghe vậy, ba người lập tức hiểu tại sao mình bị đưa đến đây.
Họ cuống quýt giải thích:
"Không phải vậy, chúng tôi đã thỏa thuận với gia đình bệ/nh nhân rồi, chỉ là tình huống khẩn cấp nên không kịp làm thủ tục."
"Đúng vậy, xe c/ứu thương có thiết bị trị giá trăm triệu nên mới đắt thế, tất cả đều hợp lý, chúng tôi thật sự không tham tiền."
"Ông Đường! Ông Đường nói giúp chúng tôi đi mà!"
Ông Đường đứng bên kia liếc mắt nhìn quanh, im thin thít.
Bà chủ vỗ tay vui vẻ, giọng điệu đỏng đảnh: "Cán cân của ta không bao giờ sai! Ai bảo các người không tuân thủ quy trình? Các người phải nhận hình ph/ạt!"
Nghe đến hai chữ "hình ph/ạt", mặt Bác sĩ Vương tái mét, quay sang ông Đường: "Ông Đường, ông... ông nói giúp đi. Chúng tôi chỉ muốn giúp ông thôi mà!"
"Chúng tôi cũng có gia đình, ông Đường nói đi!"
Bà chủ vung tay vạch một đường, ba người lập tức bị bịt miệng, chỉ còn phát ra những tiếng ụ ức.
"Ồn quá, ta còn chưa xử xong! Thôi được, ph/ạt các người hoàn trả 28 triệu cho ông Đường. Ông Đường, ông thấy thế nào?"
Câu hỏi được ném về cho ông Đường đang giả đi/ếc làm ngơ.
Tôi ngả người ra ghế, mỉm cười châm biếm nhìn gã đàn ông nổi tiếng này.
Quả nhiên, hắn không làm tôi thất vọng.
Hắn gật đầu.
"Thực ra tôi không thấy đắt, chỉ cảm thấy không thông báo trước là không hợp lý. Tôi đồng ý nhận bồi thường 28 triệu."
Ánh mắt ông Đường tràn đầy tham lam.
Đây là lời thật lòng của hắn.
Cũng là á/c nghiệp hắn đã gieo.
Tôi linh cảm, đến lượt hắn rồi.
11
Bà chủ phẩy tay, ba chiếc lồng biến mất khỏi cán cân, thay vào đó là lồng của ông Đường.
"Ông Đường, đến lượt ông bị xét xử đây~"
Lần này, cán cân bên phía ông Đường bổng cao lên, khiến hắn vui như mở cờ trong bụng.
Bà chủ gật đầu: "Khiếu nại của ông thành công rồi, ông sẽ được hoàn lại 28 triệu~"
Chưa kịp ông Đường mở miệng, Tiểu Đường bên cạnh bỗng thét lên đ/au đớn.
"Á... ba... ba ơi... c/ứu con..."
Đứa trẻ nhanh chóng mất sức sống, gục xuống sàn, mắt ngấn lệ vươn tay về phía ông Đường.
Tiếng kêu của đứa bé yếu dần, yếu dần, gần như không còn nghe thấy.
Nụ cười trên mặt ông Đường đóng băng, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến hắn tê tái!
"Không! Đừng! C/ứu con tôi! C/ứu con tôi với! Đừng thế!"
"Tôi không cần tiền nữa! Tôi xin ngài, c/ứu con tôi!"
Nhưng đứa bé đã ngừng thở.
Dù vừa bị phản bội, ba người Bác sĩ Vương vẫn không khỏi xót thương.
Họ là những người lương thiện.
Nhưng bà chủ thì không.
Bà bật cười, nói như điều hiển nhiên: "Tiền c/ứu mạng phải trả lại, thì mạng đã c/ứu cũng phải trả chứ? Sao ông vừa muốn lấy lại tiền vừa muốn giữ mạng con trai?"
Lời nói thẳng thừng này x/é toang thể diện ông Đường.
Cán cân bắt đầu đảo chiều, bên phía ông Đường rơi xuống nhanh chóng.
Tiếng kêu c/ứu con chuyển thành tiếng gào thét van xin.
"Dừng lại! Dừng lại đi! Đừng! Tôi có làm gì sai đâu! Tại sao? Tại sao chứ!"
Bà chủ đứng dậy từ ghế, bước những bước tung tăng đến trước cán cân.
"Ta đã nói rồi, cán cân không bao giờ sai. Để ta đọc cho ông nghe, đừng bảo ta vu oan."
"Ông vận động từ thiện hơn trăm triệu để c/ứu con, nhưng viện phí chỉ vài chục triệu. Nhà ông hoàn toàn có khả năng chi trả khoản này, nhưng ông không chịu bỏ tiền lại còn ki/ếm lời, đúng là khôn lỏi!"
"Vì ông, bao người tốt sau này từ chối quyên góp khi gặp hoàn cảnh tương tự, chà chà, không ít người đã ch*t vì không đủ tiền chữa trị."
Chương 10
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook