Tôi không muốn đứa con trai này nữa.

Chương 4

06/11/2025 09:07

Tôi thở dài, đáp lời: "Bố nó đón con đi rồi, từ giờ không thuộc trách nhiệm của tôi nữa."

...

Để không suy nghĩ lan man, hôm sau tôi đến studio nhiếp ảnh của bạn thân. Bạn tôi nói studio vừa nhận một cặp khách mới cưới muốn chụp ảnh du lịch xuyên thành phố, liền giới thiệu tôi. Hôm nay tôi gặp mặt khách hàng để bàn chi tiết công việc.

Cặp đôi mới cưới rất dễ tính, yêu cầu đơn giản và hài lòng với tôi. Chúng tôi lên lịch trình và khởi hành sau một ngày.

Bạn tiễn tôi ra về, dè dặt nói: "Coi chuyến đi này như giãi bầu tâm sự nhé. Đừng tiết kiệm, muốn m/ua gì cứ m/ua, về anh thanh toán."

Tôi cười: "Yên tâm đi."

Rồi thêm: "Đừng lo, tôi không ảnh hưởng công việc đâu."

Bạn tôi: "Biết cậu chuyên nghiệp mà. Nhưng Nhiên à, đừng tự tạo áp lực."

"Biết rồi, tôi về đây."

Một ngày sau, tôi lên đường làm việc. Phải nói cặp đôi mới cưới ngọt ngào vô cùng. Suốt chặng đường, họ liên tục thể hiện tình cảm. Tôi cầm máy chụp thoải mái, bắt trọn những khoảnh khắc tự nhiên. Hai vợ chồng rất hài lòng với ảnh tôi chụp.

Chuyến đi này giống như tôi đồng hành cùng hai người bạn mới du lịch hơn là đi làm. Tôi chẳng phải lo ăn mặc đi lại, vui chơi thả ga. Từ khi mang th/ai con trai đến giờ, tôi chưa từng được thư giãn thế này. Chuyến đi giúp tôi tìm lại cảm giác nhẹ nhàng thời thiếu nữ.

Không cần nghĩ nấu món gì, mặc đồ nào, bài tập của con làm chưa, con có theo kịp chương trình không. Không áp lực, người tôi bừng sức sống. Ngày trước quanh quẩn bếp núc và trường học, tôi hầu như không mặc váy. Chuyến này, ngày nào tôi cũng diện váy đi chơi.

Cặp đôi trẻ còn chụp cho tôi vài kiểu ảnh.

"Chị Nhiên ơi, chị xem bức này đẹp quá!"

Lời khen của họ giúp tôi lấy lại tự tin, nụ cười cũng nhiều hơn.

Đi một tháng trở về, bạn tôi thốt lên: "Cậu không phải đi làm mà đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Mừng quá, tôi lại thấy con người cậu ngày xưa rồi!"

08

Cả studio họp mặt ăn mừng. Chúng tôi dùng bữa tối rồi sang hát karaoke. Biết tôi thích hát, bạn liền nhét mic vào tay tôi.

"Lâu không hát, mọi người đừng bỏ chạy nhé." Tôi khiêm tốn.

Mọi người cổ vũ nhiệt tình. Tôi thể hiện khá tốt, kết thúc bài hát nhận được tràng pháo tay rào rào.

Chơi được lúc, tôi ra ngoài đi vệ sinh. Vừa ra khỏi phòng đã va phải một cậu bé. Ngẩng lên nhìn - hóa ra là con trai tôi.

Có lẽ do tôi trang điểm, hoặc ánh đèn mờ ảo, hay lý do nào khác mà con không nhận ra mẹ. Nó lễ phép xin lỗi rồi chạy biến.

Nhìn theo bóng lưng con, lòng tôi chùng xuống. Nhưng rồi tôi tự an ủi: Quần áo con toàn hàng hiệu, mới hơn tháng đã cao lớn hẳn. Chắc ở với bố nó sống tốt lắm.

Sau đó, tôi chọn toàn dự án xa nhà. Công việc dày đặc suốt năm trời, tôi ki/ếm được kha khá tiền. Không vướng bận, được làm điều mình yêu, tinh thần tôi thay đổi hẳn.

Nhờ chăm sóc chu đáo, trông tôi như mới ba mươi. Vài người tỏ ý theo đuổi nhưng giờ tôi chỉ quan tâm đến niềm vui. Yêu đương khiến người ta ngốc nghếch và lo âu, nên tôi vẫn đ/ộc thân. Rảnh thì về thăm bố mẹ, hẹn hò bạn bè nhâm nhi tâm sự.

Năm đó tôi sống vui vẻ và đủ đầy.

Có lần đi công tác về khuya, 11 giờ đêm mới tới nhà. Tôi phát hiện con trai đang ngồi xổm trước cửa. Nghe tiếng động, con ngẩng lên gọi giọng ngái ngủ: "MẸ."

Hơn năm rồi tôi không gặp con, giây phút ấy tôi bàng hoàng. Mãi sau mới nhớ ra - mình còn một đứa con.

"Sao ngồi đây? Vào nhà mau."

Tôi kéo con đứng dậy. Giờ nó đã cao hơn tôi nửa cái đầu, nói chuyện phải ngước nhìn.

"Sao chạy sang đây? Bố con đâu?"

Con chưa kịp trả lời thì điện thoại tôi reo. Trần Thư gọi.

Cúp máy, tôi bảo con: "Bố bảo mẹ đưa con về."

"Mẹ, con không muốn về. Con ngủ đây được không?"

Tôi từ chối: "Không được. Sáng mai 5 giờ mẹ đã phải đi làm, không đưa con đi học được. Ngoan, mẹ cất đồ xong đưa con về."

09

Tôi m/ua xe riêng cho tiện đi lại. Con trai ngồi trên xe mới, hào hứng sờ khắp nơi.

"Mẹ m/ua xe này ạ?"

"Chà! Xe êm quá!"

"Mẹ biết lái xe lâu chưa?"

"Con không biết mẹ giỏi thế này!"

Trên đường đưa con về, nó cứ nôn nao không thôi. Tới nơi, con dùng dằng không chịu xuống. Trần Thư phải ra dắt con vào.

Khi tôi rời đi, dường như nghe thấy tiếng hai cha con cãi vã, nhưng không rõ nội dung.

Nghề nhiếp ảnh có mùa cao điểm và thấp điểm. Xong đợt bận rộn, tôi rảnh rang hơn. Tôi rủ vài người bạn đi picnic nướng đồ.

Gió đồi thổi mát rượi, ngắm mục đồng chăn cừu, tôi thả lỏng nằm trên thảm cỏ.

"Tần Nhiên, tôi có chuyện muốn nói."

Tôi nghiêng đầu nhìn bạn, cười hỏi: "Gì thế? Cậu nghiêm trọng quá làm tôi hồi hộp đấy."

"Hôm trước tôi đi viện, thấy Trần Minh Hiên. Mẹ kế nó bế đứa bé khóc ngằn ngặt, cứ m/ắng nó thậm tệ. Bố nó đứng im không nói gì."

Tôi hỏi: "Hồi nào?"

Bạn: "Khoảng tháng trước."

Tôi chợt nhớ tối hôm đó gặp con trước cửa nhà. Chắc đúng dịp ấy rồi.

Nghe kể con bị mẹ kế m/ắng, lẽ ra tôi phải xót xa. Nhưng nhớ lại thái độ lạnh lùng khi con bỏ đi, tôi lại nghĩ - đáng đời.

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 11:38
0
30/10/2025 11:38
0
06/11/2025 09:07
0
06/11/2025 09:05
0
06/11/2025 09:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu