Có một số bạn học trong lớp có gia đình hoạt động trong lĩnh vực truyền thông và internet. Nhờ sự giúp đỡ của họ, giờ đây cả thành phố thậm chí cả nước đều biết chuyện gia đình họ Tô bạo hành mạng đối với con gái ruột.

Danh tiếng của tôi được giữ vững, chỉ tiếc giải thưởng cuộc thi Vật lý cấp quốc gia không thể giữ lại. Dù chỉ là giải nhì nhưng đó là thành quả của những ngày đêm nỗ lực, khi mất đi trong lòng tôi vẫn trống rỗng khôn ng/uôi.

Một giọt nước mắt rơi xuống gối, cô giáo xót xa lau cho tôi: 'Con ơi, vẫn có người yêu thương con mà, tất cả chúng ta đều yêu con đó.'

Tôi ngẩng đầu nhìn những người yêu thương mình, họ trao cho tôi hơi ấm mà bấy lâu tôi khao khát. Nước mắt không thể kiềm chế được nữa, tôi bật khóc nức nở trong phòng bệ/nh. Tiếng khóc ấy như giải tỏa hết mọi tủi nh/ục mười sáu năm qua.

Từ nhỏ tôi đã biết mẹ không thương mình. Bà không làm việc, suốt ngày đ/á/nh bài, thua bạc là trút gi/ận lên tôi, thắng bài lại m/ua rư/ợu về uống. Bà nh/ốt tôi trong phòng, không cho ra ngoài.

Mỗi lần nghe tiếng bước chân trên cầu thang và tiếng mở khóa, tôi đều sợ đến co rúm người, ôm ch/ặt lấy mình trong góc phòng.

Khi mẹ uống rư/ợu, bà gọi tôi ra phòng khách, bắt đứng yên một chỗ. Cứ mỗi chai rư/ợu uống hết, bà lại ném vỏ chai về phía tôi.

Những lần may mắn, vỏ chai chỉ sượt qua chân rồi vỡ trên tường. Lúc không may, nó sẽ trúng thẳng vào đầu tôi.

Mỗi lần như vậy, mẹ tôi lại vỗ tay reo hò, cười lớn khoái chí rồi bắt tôi đứng yên tiếp tục trò chơi kinh dị ấy.

Khi mẹ say xỉn ngủ gục trên bàn, cả phòng khách ngập trong mảnh vỡ thủy tinh.

Cuộc sống địa ngục ấy kéo dài đến năm tôi lên năm. Một ngày nọ, mẹ s/ay rư/ợu trượt chân trong nhà tắm, đầu đ/ập vào bồn rửa mặt và qu/a đ/ời tại chỗ.

Mùa hè nóng nực khiến mọi thứ nhanh hỏng. Mùi tử khí từ th* th/ể mẹ dần lan tỏa, lấn át cả mùi rư/ợu trong nhà.

Tôi muốn ra ngoài tìm người giúp nhưng mấy ngày đói khát khiến tôi kiệt sức, ngất xỉu ngay cửa và ngủ li bì ba ngày.

Khi tỉnh dậy, căn nhà đầy mùi th/ối r/ữa, ruồi nhặng và giòi bọ bò lúc nhúc từ nhà vệ sinh.

Mãi đến ngày thứ tư, hàng xóm mới báo cảnh sát. Cũng chính ngày hôm ấy, tôi biết mình không phải con ruột của bà - lý do bà c/ăm gh/ét tôi đến vậy.

Sau đó tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi, cuộc sống dần khá hơn. Không còn những vỏ chai bay vô cớ, không đò/n roj m/ắng nhiếc, tôi được ăn no.

Giám đốc trại và các cô bảo mẫu thường chỉ về phía ngôi trường tiểu học cách đó hai con phố: 'Học tập là con đường duy nhất thay đổi số phận, học để thực hiện ước mơ.'

Vì thế khi những đứa trẻ khác ngày ngày đứng trước cổng trại mong được nhận nuôi, tôi lặng lẽ trong góc thư viện đọc hết cuốn sách này đến cuốn khác.

Cũng vì vậy, tôi trở thành đứa trẻ duy nhất mười hai tuổi chưa được nhận nuôi. Với sự hỗ trợ của trại, tôi được đi học. Nhờ thành tích xuất sắc, tôi liên tục nhảy lớp ở tiểu học và trung học, trở thành niềm tự hào của trại.

Tôi hiểu rõ mình muốn gì: được no bụng, được sống như những người lớn áo quần bảnh bao ngồi ô tô, thoát khỏi cảnh nghèo khó ngột ngạt này.

Về sau, trại không nhận thêm trẻ mới - vốn là điều tốt - nhưng rồi bị giải thể. Giám đốc và các cô bảo mẫu phải rời đi, tôi lại mất nhà.

May thay, giám đốc giúp tôi lần cuối: thuê nhà giúp tôi và xin cho tôi việc làm thêm ở chỗ bạn ông để sống sót ở thành phố này.

Ngày ông rời thành phố A, ông vỗ vai tôi: 'Cho người cần câu còn hơn cho con cá. Tự lực cánh sinh thì làm gì cũng vững vàng.'

Gia đình họ Tô lại xuất hiện như lũ ruồi đáng gh/ét không thể xua đuổi. Thầy cô và bạn bè đều biết bộ mặt thật của họ. Thầy giáo ngăn những học sinh phẫn nộ muốn xông lên bênh vực tôi.

'Con phá đủ chưa?' Bố Tô vừa thấy tôi nằm trên giường bệ/nh đã m/ắng nhiếc mà không một lời hỏi thăm. 'Danh tiếng con được rồi, mất giải thưởng có là gì. Giờ cả nhà bị chỉ trỏng, con vui chưa? Mau bảo bạn bè dừng tẩy chay gia đình ta. Đã là người nhà thì đừng làm quá, năm sau em con còn thi năng khiếu nữa.'

Ánh mắt gia đình họ Tô lạnh băng. Tô Duyệt lại núp phía sau không dám lộ diện. Sự thiên vị của họ quá rõ ràng.

'Người nhà? Ai cùng nhà với các người? Tô Duyệt năm sau thi năng khiếu, năm nay tôi còn thi Đại học. Các người nỡ lòng dẫn dắt dư luận bạo hành tôi sao?' Tôi phẫn nộ phản bác.

Mẹ Tô thấy tôi không chịu khuất phục liền t/át tôi: 'Đồ con hư! Là chị mà không biết nhường em? Duyệt còn không trách mày đẩy nó ngã, mày dám đổ lỗi? M/áu mày chảy trong người tao, hôm nay phải về nhà với tao!'

Bà ta kéo mạnh tay tôi đang truyền dịch, lôi xuống giường. Trong lúc giằng co, kim truyền bị gi/ật ra, vài giọt m/áu loang trên áo bệ/nh nhân trông thật chói mắt.

Thầy cô và bạn bè vội can ngăn, cả phòng bệ/nh hỗn lo/ạn khiến y tá trực chạy vào.

Bỗng một tiếng thét chói tai c/ắt ngang sự hỗn độn. Cả phòng im bặt khi thấy tôi cầm d/ao trái cây rạ/ch một đường dài trên cánh tay.

Mẹ Tô vừa hung hăng giờ hốt hoảng la hét. Bố Tô và Tô Hiên mặt c/ắt không còn hột m/áu, đứng ch/ôn chân.

Tôi đưa con d/ao và cánh tay rỉ m/áu về phía họ: 'Nếu thế này các người mới hài lòng, thì lấy hết m/áu đi. Tôi trả lại m/áu của các người, hãy buông tha cho tôi.'

Có lẽ vết d/ao trúng động mạch, m/áu chảy không ngừng, nhanh chóng thành vũng lớn dưới sàn.

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 11:46
0
30/10/2025 11:46
0
06/11/2025 10:30
0
06/11/2025 10:29
0
06/11/2025 10:26
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu