Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Khâu nương lại cố ý nói trước mặt mẹ chồng chuyện ta cùng thế tử chưa động phòng, có lẽ bà ta chỉ muốn làm ta x/ấu hổ, nhưng thế tử có nghĩ đến hậu quả của việc này không?"
"Lúc đó ta không nói vậy thì biết làm sao? Lẽ nào lại thừa nhận trước mặt mẹ chồng rằng ta vẫn còn trinh trắng?"
Giọng tôi nghẹn lại, nước mắt lần nữa rơi xuống. Từng giọt lệ nóng hổi rơi vào lòng bàn tay Lục Văn Chiêu, khiến ngón tay hắn khẽ run lên.
Tôi cắn ch/ặt môi im lặng, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Không biết bao lâu sau, Lục Văn Chiêu thở dài nắm lấy tay tôi.
"Ta xin lỗi, đã oan cho nàng. Chuyện này quả thật là lỗi của ta, để nàng chịu ủy khuất."
Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
"Thế tử, ta chỉ là phận nữ nhi tầm thường, cũng mong được cùng phu quân bạc đầu giai lão. Chỉ tiếc số mệnh đôi ta đều không tự quyết."
"Thế tử tâm hệ Khâu nương, ta không muốn thế tử thành kẻ phụ tình, nguyện thành toàn cho hai người. Nhưng thế tử cũng nên dành cho ta chút tôn trọng căn bản, không thể tùy tiện nghi kỵ như vậy."
"Hãy yên tâm, ta đảm bảo đây là lần cuối, sau này sẽ không tái phạm."
Lục Văn Chiêu đưa khăn lụa cho tôi. Tôi do dự giây lát rồi nhận lấy, quay lưng lau nước mắt. Sau lưng, ánh mắt hắn như th/iêu đ/ốt, khóe môi tôi khẽ cong lên.
Xây dựng lòng tin cần cả đời, nhưng sụp đổ chỉ một thoáng. Một khi đã có vết rạn, sẽ như đê ngàn dặm vỡ vì tổ kiến.
Màn kịch này không uổng công.
Ngày về thăm nhà mẹ đẻ, Khâu nương lại định giở trò cũ. Khi tỳ nữ đến chính viện bẩm báo, Lục Văn Chiêu suy nghĩ chốc lát rồi bảo cô ta về.
"Cho phủ y tới thăm trước, bảo với nương nương của các ngươi rằng ta đưa phu nhân về thăm nhà xong sẽ sang ngay."
Tôi kịp thời gửi cho hắn ánh mắt cảm kích, khóe miệng Lục Văn Chiêu nở nụ cười đắc ý.
Chẳng bao lâu, Khâu nương kinh hãi phát hiện chiêu cũ của mình đã vô dụng. Lục Văn Chiêu vẫn đối đãi tốt với nàng, nhưng không còn nghe lời răm rắp như trước.
Từ cô gái b/án nước bên quán trà, từng bước leo lên thành ái thiếp của thế tử hầu phủ, có thể tưởng tượng nàng đã dùng bao nhiêu mưu kế. Nàng tuyệt không cho phép ai đe dọa địa vị của mình.
Hôm đó, đang đ/á/nh cờ với Lục Văn Chiêu trong phòng, đột nhiên hạ nhân chạy vào báo: "Thế tử, Khâu nương bị trúng đ/ộc!"
"Rầm!" Lục Văn Chiêu hất đổ bàn cờ, lao đi như bay. Tôi theo sát phía sau, tới sân viện của Khâu nương.
Hắn đang ôm Khâu nương vào lòng, quát m/ắng phủ y và tỳ nữ. Bộ dạng này quả thật rất mực quan tâm.
"Thế tử, trong th/uốc thang của nương nương có đ/ộc, may mà nương nương uống ít, không thì thần tiên cũng khó c/ứu."
Khâu nương mềm nhũn bám vào cánh tay Lục Văn Chiêu, nghe xong lập tức khóc thét lên.
"Thế tử, phu nhân đ/ộc á/c quá! Thế tử chỉ thiên vị thiếp chút ít, phu nhân đã muốn lấy mạng thiếp!"
Tôi cười nhạo, đứng im không nói nửa lời. Nhưng Lục Văn Chiêu phản xạ phủ nhận: "Tâm Nhu, phu nhân sẽ không làm thế, có nhầm lẫn gì chăng?"
Khâu nương không ngờ hắn lại đứng về phía tôi, sững sờ giây lâu, nét mặt suýt không giữ nổi.
"Thế tử không tin thiếp? Hôm nay phu nhân đặc biệt sai người mang th/uốc tới, nói là trị bệ/nh tim rất hiệu nghiệm. Thiếp vừa uống hai ngụm đã trúng đ/ộc."
Nàng khóc nấc từng hồi: "Thiếp cùng thế tử bao năm tình nghĩa, phu nhân nhất định thấy thế tử sủng ái thiếp nên không dung nổi."
Mưu mẹo thô thiển ấy khiến tôi bật cười. Nàng chỉ lo gán cho tôi cái mũ gh/en t/uông, mà không thấy sắc mặt Lục Văn Chiêu càng lúc càng âm trầm.
Bởi vì chén th/uốc đó, chính là hắn sai tỳ nữ từ viện của tôi mang đi.
Tôi không ngại khiến ngọn lửa này bùng ch/áy dữ dội hơn, bèn phẫn nộ mở miệng:
"Khâu nương, ta là đồ ngốc sao? Nếu muốn hại nàng, sao lại ng/u xuẩn bỏ đ/ộc vào chính th/uốc ta tặng? Huống chi, ta nào từng sai người đưa th/uốc? Việc ăn uống th/uốc thang của nàng đều do viện mình tự lo, ta chưa từng nhúng tay."
"Phu nhân, ngài không nhận cũng vô ích, chính tỳ nữ từ viện ngài mang th/uốc tới!"
Khâu nương lời lẽ gay gắt, như muốn lập tức kết tội cho tôi. Nhưng khi ánh mắt nàng quay về phía Lục Văn Chiêu, cả người nàng đờ đẫn ra.
Lục Văn Chiêu đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng thất vọng và đ/au lòng, lặng im hồi lâu.
"Thế... thế tử?"
Lục Văn Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tâm Nhu, th/uốc nàng uống hôm nay là do ta sai người đưa..."
Đôi mắt Khâu nương bỗng trợn tròn, đầu óc trống rỗng.
"Ngày thành hôn, phu nhân từng đưa ta phương th/uốc trị bệ/nh tim. Th/uốc hôm nay là ta sai người theo đơn đó mà sắc."
Khâu nương như tìm lại được tiếng nói: "Chắc chắn đơn th/uốc có vấn đề! Thế tử, sao bà ta có thể tốt thế?"
Lục Văn Chiêu cười nhạt, ánh mắt thất vọng càng sâu.
"Ban đầu, ta cũng nghĩ như nàng, nên đã đặc biệt mời người xem qua. Đơn th/uốc này quả thực trị bệ/nh tim rất hiệu nghiệm."
"Ta sai người sắc th/uốc, nhân danh phu nhân đưa tới, vốn muốn hòa hoãn qu/an h/ệ giữa hai người..."
"Tâm Nhu, hãy nói cho ta biết, vì sao trong th/uốc ta sai người đưa lại có đ/ộc? Chẳng lẽ nàng muốn nói... chính ta muốn đầu đ/ộc nàng?"
Khâu nương mặt mày tái nhợt, miệng hơi há nhưng không phát ra âm thanh.
Ánh mắt Lục Văn Chiêu tối sầm, đáy mắt nhuốm vẻ tự giễu, từ từ buông tay Khâu nương ra.
"Tâm Nhu, nàng đã thay đổi rồi... Nàng vốn là người phụ nữ lương thiện và kiên cường biết bao... Những ngày tới nàng hãy tạm ở trong viện, khi nào suy nghĩ thấu đáo hãy tìm ta."
Tôi lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, trong lòng thoáng chút khoái trá.
Kiếp trước, tỷ tỷ vì muốn gần gũi Khâu nương đã về Tiêu phủ lấy đơn th/uốc này. Nhưng bị Khâu nương dùng th/ủ đo/ạn tương tự vu cho tội mưu hại thiếp thất.
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 12
Chương 5
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook