Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chỉ cần hắn bước thêm một bước nữa, đ/ao của Triệu phó quan sẽ đ/âm xuyên người. "Hắn nôn nóng gi*t ngươi nên chỉ một mình phi ngựa tới."
"Ngươi tính toán bước tiếp theo thế nào?"
Đoàn Chước chặn ngay cái thìa tôi định lén ăn, đặt bát xuống rồi xốc nách bế tôi rời bàn ăn:
"Đừng tưởng ta không thấy, đây là miếng thứ ba ngươi định lén ăn. Không được ăn nữa. Thân thể ngươi đang hồi phục, dễ tích thực."
"Còn kế hoạch sau này, vài ngày nữa ta sẽ lên đường rời kinh. Tình thế kinh thành đã ổn định. Tàn đảng của Hữu tướng cùng bọn cư/ớp địa phương ở Hoài Nam cấu kết với nhau. Trong vòng một tháng, tất diệt."
Tôi huých khuỷu tay vào Đoàn Chước, giọng mềm mỏng xuống nũng nịu:
"Thế này đi, ngươi cho ta ăn thêm một miếng thịt nướng. Ta sẽ đi Hoài Nam cùng ngươi, trước kia ta từng sống ở đó hai năm, quen thuộc lắm."
Đoàn Chước liếc nhìn tôi, vẻ mặt kh/inh thường thói tham ăn của tôi:
"Ngươi đúng là được voi đòi tiên! Không đi, ở lại phủ Đoàn dưỡng thương. Ta sẽ để lại một đội quân bảo vệ. Thế lực Hữu tướng bám rễ lâu năm nơi đó, chắc chắn là trận chiến khốc liệt. Khác hẳn với chuyến du ngoạn ngao du sơn thủy trước kia của ngươi đâu."
Gương mặt Đoàn Chước cứng đờ, xem ra không có chỗ thương lượng. Hắn nhìn tôi uống hết th/uốc rồi rời đi. Bát cháo nhỏ trong bụng chẳng mấy chốc đã tiêu hóa hết. Tôi thèm đến mức không tài nào chợp mắt được, đáng tiếc chân còn đ/au không đi lại dễ dàng.
"Chị Lan Hương?"
Người ngoài cửa nghe tiếng liền bước vào, trên tay bưng khay đồ ăn:
"Quận chúa đói bụng rồi à? Nhà bếp vừa làm bánh sữa bò ăn đêm, nếm thử chút nhé?"
"Muốn gì được nấy. Chị Lan Hương đúng là thần tiên đoán trúng tim đen. Em thèm chảy nước miếng, Đoàn Chước chẳng cho ăn uống tử tế. Suốt ngày chỉ cho cháo thịt bằm qua loa. Đồ keo kiệt!"
"Thiếu tướng quân đâu phải người như vậy. Nếu không có Triệu phó quan ngăn cản, thiếu tướng quân đã nhảy theo người xuống vực rồi. Hôm ấy vách đ/á dựng đứng, thiếu tướng quân không nói hai lời buộc dây thừng lao xuống. Lúc lên gặp đ/á lăn ầm ầm, thế mà mặt quận chúa chẳng xước mảy may."
"Thiếu tướng quân nói rồi, nàng giống Vương phi, thích làm đẹp. Nếu mặt có vết xước, tỉnh dậy chẳng biết khóc đến mức nào."
Tôi hậm hực cắn một miếng bánh sữa:
"Thằng nhóc đó còn có chút lương tâm. Không uổng công ta năm xưa xông vào hang ổ Hung Nô c/ứu nó về."
Đoàn Chước bất ngờ bước vào từ ngoài cửa:
"Khương Uyển, người ta nói ăn của người ta ngắn. Sao ngươi chẳng có chút tự giác nào? Chuyện năm xưa ta còn chẳng muốn nhắc tới, trại ba nghìn tinh binh Hung Nô, chỉ có ngươi là chó gan dám xông vào. Nếu không c/ứu được ta, mạng ngươi cũng tiêu đời."
Tôi chẳng thèm ngẩng đầu, húp xoạt miếng canh gà rồi bình phẩm:
"C/ứu là c/ứu, đừng có lắm mồm. Hỏa Th/iêu ngươi đúng là thích giữ thể diện, còn bảo là nhà bếp chuẩn bị. Lần này bánh sữa bò, sữa bỏ ít quá. Canh gà này còn cho nhiều gừng thế."
Chưa kịp đáp lại, một tên thám tử vội vã chạy qua hành lang tới trước cửa.
"Tướng quân! Hữu tướng đã liên kết với tư binh của Hoài Nam Vương, chính thức tạo phản!"
Vốn chỉ là lũ cư/ớp địa phương, không thành khí hậu. Nhưng Hoài Nam Vương một phen tạo phản, cục diện hoàn toàn khác biệt. Để bảo vệ kinh thành an định, quân bình lo/ạn đã thiếu hụt nghiêm trọng.
Đại quân vẫn còn đang vây gi*t Thanh Hải Vương ở Cư Dung Quan. Tuy thế thắng đã định, nhưng rút quân về cần thời gian. Lúc này, Hoài Nam Vương tạo phản. Đúng lúc bắt đúng điểm sơ hở trống trải ở trung bộ.
Chưa đầy nửa tháng, Hoài Nam Vương đã dẫn quân tới huyện Hoành Lĩnh.
Ngày Đoàn Chước khoác chiến bào xuất chinh, áo choàng đỏ thắm bay phần phật trong gió.
Trong lòng tôi rõ như ban ngày, trận này so với chiến dịch Mạc Bắc năm xưa còn hiểm nguy gấp bội. Xin hắn mấy lần, hắn nhất quyết không cho tôi đi. Tiễn hắn hôm ấy, tôi vừa chống gậy đứng dậy. Tự tay trao thanh Hồng Doanh Thương vào tay Đoàn Chước, cuối cùng tôi chỉ nói một câu:
"Khi trở về. Nhớ mang cho ta hai chiếc bánh ngải c/ứu."
"Thèm rồi."
Đoàn Chước khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt như mây trôi. Hắn giơ tay xoa đầu tôi:
"Chờ đi. Khương Uyển, lần này bản tướng quân thật sự sẽ giẫm lên ngươi để bước lên mây xanh."
Tôi và Đoàn Chước quen biết hơn chục năm, phần lớn thời gian như nước với lửa. Nhưng trong lòng đều hiểu, qu/an h/ệ chúng tôi duy trì ở thế cân bằng kỳ lạ.
Tiễn hắn ra khỏi thành, tôi mới lần bước xuống thành lầu. Không về phủ, mà cởi băng bó thay trang phục lặng lẽ theo sau đại quân.
Lừa hắn thôi, vết thương đã lành từ lâu.
Tôi biết Đoàn Chước sẽ không cho tôi đi theo.
Nhưng thật trùng hợp, ta Khương Uyển vốn chẳng phải kẻ biết nghe lời. Bánh ngải c/ứu gì, ta tự tới đó ăn là được.
Suốt dọc đường hành quân không yên ổn.
Phe Hữu tướng liên tục phái tiểu đội quấy rối doanh trại, tuy không gây thương tích nhưng vo ve như ruồi khiến người bực bội. Người chỉ huy hẳn là thủ lĩnh cư/ớp địa phương Hoài Nam.
Lời lẽ thô tục bỉ ổi, xem ra nhận lệnh tới kích cho Đoàn Chước tâm lo/ạn:
"Đoàn thiếu tướng quân. Ngươi khổ sở làm gì? Hữu tướng đại nhân trước kia trăm phương ngàn kế chiêu dụ ngươi, ngươi lại chẳng biết điều. Giờ đây, Hoài Nam mười vạn hùng binh. Nghiền ch*t các ngươi dễ như gi*t kiến."
"Nếu ngươi đầu hàng. Mỹ nhân rư/ợu ngon đãi ngươi, bằng không. Lão tử c/ắt đầu ngươi làm bóng đ/á."
"Không nói năng gì? Đừng có giả vờ rùa rụt cổ, ra đ/á/nh nhau này!"
Quân quấy rối chính là loại này, khiêu khích giả vờ giao chiến, tới lúc đ/á/nh thật thì bỏ chạy. Đằng nào cách nhau ngọn núi, đi lại mấy bận, khiến người ta bực tức.
Đoàn Chước định lực khá tốt, bất động như sơn. Mấy ngày nay binh sĩ nguyền rủa như cơm bữa, đều quen cả rồi. Thêm vào đó quân phục trước mai phục sẵn, ngược lại khiến địch chịu thiệt.
Nghe giọng nói, hôm nay kẻ khiêu khích đã đổi người:
"Ôi. Đoàn thiếu tướng quân cũng nỡ lòng rời kinh thành ra đây nhỉ. Hay là cùng cái nọ quận chúa nào gian díu, thân mềm thịt mịn mê hoặc đến nỗi quên cả phương hướng. Ha ha ha ha."
Bên kia núi vang lên tràng cười nhếch nhác, giọng nói vẫn chưa dứt:
Chương 22
Chương 11
Chương 6
Chương 12
Chương 5
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook