Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Kỳ Thịnh bế Kỳ Ân lên: "Chạy nhanh thế để làm gì? Mẹ suýt nữa không đuổi kịp con rồi đấy."
Kỳ Ân giơ tay chỉ về phía tôi và Trình Tầm:
"Con thấy mẹ nuôi với cậu hôn nhau kìa, x/ấu hổ quá!"
Trình Kiều và Kỳ Thịnh đồng loạt quay lại nhìn.
Tôi: "..."
Trình Tầm: "..."
14
Trong phòng bệ/nh, tôi và Trình Tầm đứng khoanh tay trước mặt Trình Kiều như hai đứa trẻ ngoan.
Kỳ Thịnh nói cảnh tượng sắp tới sẽ rất m/áu me 🩸, liền dắt Kỳ Ân ra ngoài chơi.
Trình Kiều thở dài một hơi, rồi lại thở dài thêm lần nữa.
Chị chỉ vào tôi, rồi chỉ vào Trình Tầm, sau đó lại thở dài thêm lần nữa.
Tôi r/un r/ẩy: "Hay là chị m/ắng em luôn đi, chị như thế này làm người ta sợ lắm."
Trình Kiều: "Em thấy thằng em chị có điểm gì tốt?"
Tôi: "Hả?"
Trình Kiều chỉ thẳng vào Trình Tầm với vẻ bực tức: "Sao em lại chọn nó chứ? Nó ngoài khuôn mặt tạm được ra, ngoài việc biết nghe lời một chút, dịu dàng một chút, kiên nhẫn một chút, tâm lý ổn định một chút, thì toàn là khuyết điểm thôi!"
Tôi không phân biệt được chị đang khen hay chê anh ấy.
Trình Kiều đột nhiên chuyển giọng: "Hồi nhỏ nó từng ăn phân chó đấy, em hôn nó không thấy gh/ê à?"
Tôi: "..."
Cảm ơn chị, giờ thì em thấy hơi gh/ê rồi.
"Ch*t ti/ệt!" Trình Tầm đỏ mặt gào lên: "Tôi không có ăn! Đấy là chị nhét vào miệng tôi, mẹ đã gạt ra ngay rồi! Tôi không ăn phân chó!" Trình Kiều nhìn anh, ngả người trên giường bệ/nh: "Được rồi, nó đúng là không ăn thật."
"Thằng nhóc này, cảnh giác cao độ thật."
"Nhưng hồi nhỏ nó toàn không tắm."
Trình Tầm: "Lúc đấy quê mình bị c/ắt nước! Ngoài mấy ngày đó ra, tôi có khi nào không tắm đâu?!"
Trình Kiều: "Nó còn kén ăn nữa."
Trình Tầm: "Tôi sửa rồi! Sửa hết rồi!"
Nếu tiếp tục cãi nhau, hai chị em họ chắc sẽ đ/á/nh nhau mất.
Tôi bước đến bên Trình Kiều nắm lấy tay chị.
Trình Kiều sững người.
Tôi nói.
"Kiều Kiều, Trình Tầm rất tốt, em rất thích anh ấy."
Trình Kiều ngẩng đầu nhìn tôi, mắt chị đột nhiên đỏ lên.
Tôi cũng thấy nghẹn lòng.
Lúc chia tay Trình Tầm tôi còn không đ/au lòng đến thế.
"Em xin lỗi, em không cố ý giấu chị... Chỉ là... chỉ là..."
"Thôi được rồi chị."
Trình Tầm nắm ch/ặt tay tôi, giọng nghiêm túc.
Anh nhìn Trình Kiều: "Chị đừng trêu em ấy nữa."
Tôi: "Hả?"
Trình Kiều đảo mắt, hừ một tiếng.
Thấy tôi nhìn, chị mới giải thích: "Chị biết chuyện hai đứa yêu nhau từ lâu rồi. Ngày đầu tiên em đồng ý đến với Trình Tầm, nó đã báo với chị ngay. Nó nói nó tự tin vào mối qu/an h/ệ này, bảo chị phải chúc phúc cho các em."
"Lúc đầu chị gi/ận lắm, gi/ận em giấu chị."
"Nhưng sau Trình Tầm nói với chị rằng em không có cảm giác an toàn, không tin tưởng vào mối tình chị em này. Nếu nói với chị, vô hình sẽ trói buộc em. Đến khi em muốn chia tay, lại phải cân nhắc cảm xúc của chị, khiến em áp lực và mệt mỏi."
"Nó đã thuyết phục được chị."
Trình Kiều bĩu môi: "Vì vậy, chị tha thứ cho em."
Tôi nhìn chị, lặng đi hồi lâu.
Trình Kiều đứng dậy, bước đến xoa xoa đầu tôi.
"Từ nhỏ đến lớn, em cứ dựa vào việc lớn hơn chị một tháng để bắt chị gọi em là chị. Giờ thì ngon rồi, em có nên gọi chị một tiếng không?"
"Nhanh lên, gọi chị đi."
Tôi ôm chầm lấy chị.
Cọ mặt vào cổ chị, nũng nịu: "Chị ơi~ Chị ơi~ Chị ơi~"
Trình Kiều: "... Đủ rồi đấy."
Tôi không dừng, Trình Tầm bên cạnh bật cười.
Trình Kiều: "Được rồi! Thật sự đủ rồi!"
"Ân Ân! Mau đến c/ứu mẹ! Mẹ nuôi con bị đi/ên rồi!"
15 Ngoại truyện
Trình Tầm đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ, lấy ra chiếc hộp nhẫn đã giấu kỹ.
Anh phát hiện dưới đáy hộp nhẫn còn có một mảnh giấy.
Trình Tầm ngẩn người, lấy tờ giấy ra.
Đây là một bức thư.
Bức thư do Trình Tầm năm 18 tuổi viết cho chính mình——
Gửi tôi 28 tuổi:
Này, lão già, khi anh đọc được thư này thì tôi chắc đã biến mất rồi nhỉ?
Thật lòng mà nói, khi vừa đến cái gọi là "10 năm sau" này, biết được mình thật sự đã theo đuổi được chị Phụ Yên, lại còn yêu nhau được ba năm, tôi vui muốn phát đi/ên! Cứ như đang mơ vậy!
Nhưng dần dần, tôi bắt đầu sợ hãi.
Tôi dường như đã làm hỏng rất nhiều chuyện. Tôi không biết quản lý studio, làm mất khách hàng lớn; tôi cũng không biết cách ứng xử với chị Phụ Yên trong vai trò "bạn gái", thậm chí không dám đụng vào chị, sợ chị phát hiện ra sự vụng về và non nớt của kẻ mạo danh, sợ chị chán gh/ét... Kết quả là, hình như vẫn khiến chị buồn, chị đã đề nghị chia tay.
Tôi biết, tôi đã phá hỏng tất cả những gì anh dày công vun đắp.
Xin lỗi anh.
Nhưng tôi cảm nhận được, có lẽ tôi không ở lại được lâu.
Tôi tìm thấy chiếc nhẫn anh giấu trong tủ quần áo (sao bao nhiêu năm rồi mà kỹ thuật giấu đồ vẫn tệ thế?), tôi nghĩ khoảnh khắc quan trọng này nên do chính anh——
người đã yêu chị hơn mười năm, người đồng hành cùng chị suốt ba năm qua thực hiện.
Vì vậy, việc cầu hôn xin giao lại cho anh.
Lão già, với anh, tôi chỉ có một yêu cầu:
Hãy đối xử tốt với chị ấy, tốt hơn nữa.
Chị Phụ Yên... nhìn bề ngoài đ/ộc lập mạnh mẽ, nhưng thực ra chị rất nh.ạy cả.m, dễ mất cảm giác an toàn, hay suy nghĩ lung tung. Chị cần rất nhiều tình yêu và sự khẳng định rõ ràng.
Vì thế, đừng giấu chị bất cứ điều gì, đừng để chị bất an. Hãy nói với chị rằng anh yêu chị, thường xuyên nói với chị. Cho chị tất cả sự an toàn mà anh có thể cho.
Thay tôi, cũng là thay chính anh.
Hãy yêu chị.
Yêu chị mãi mãi.
——Từ Trình Tầm năm 18 tuổi.
"Lắm chuyện."
Trình Tầm cười khẽ m/ắng yêu, khóe miệng không kìm được nở nụ cười.
Anh cẩn thận gấp tờ giấy lại, cùng hộp nhẫn nỉ đặt vào túi trong áo vest, sát bên trái tim.
"Tao yêu cô ấy hơn chục năm rồi, cần mày dạy sao?"
"Gọi ai là lão già... Vô lễ..."
Anh lẩm bẩm với chiếc tủ quần áo trống không.
Những hỗn lo/ạn, bất an và hiểu lầm do phiên bản 18 tuổi của anh mang đến, giờ phút này dường như đã trở thành một sự sắp đặt kỳ lạ của số phận.
Điện thoại lại rung lên, là tin nhắn thoại của Trình Kiều: "Mày đi lấy nhẫn mà rơi xuống hố phân rồi à? Tao đã mời Phụ Yên ra ngoài rồi đấy, mày có đáng tin không thế?"
Trình Tầm hít sâu, chỉnh lại cà vạt.
Anh cầm lên bó hồng champagne - loài hoa Phụ Yên yêu thích đã chuẩn bị sẵn từ lâu, liếc nhìn hình ảnh mình trong gương lần cuối rồi bước những bước dài ra khỏi nhà.
(Hết truyện)
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 14
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook