Phá Sơn

Chương 7

24/10/2025 09:07

Thế là Tống Triết bày cho Tiểu Nặc một kế, bảo cô tự ra ngoài, chỉ có cách này mới gột rửa được nghi ngờ.

Như những gì tôi nghe thấy, Tiểu Nặc bịa ra một lý do, ban đầu định tạm thời lừa qua mặt trưởng làng.

Nhưng trưởng làng đâu dễ bị lừa, ít nhất thì những cực hình Tiểu Nặc phải chịu cũng không thể tránh khỏi.

Trong lúc nguy cấp, Tống Triết đã gánh hết mọi tội thay Tiểu Nặc.

Tống Triết nói, anh và Tiểu Nặc đã sớm thề nguyền bên nhau, Tiểu Nặc hoàn toàn có thể hành xử theo quy củ nên cô ấy chẳng có lý do gì để bỏ trốn cả.

Cuối cùng Tiểu Nặc cũng được bảo vệ, nhưng lựa chọn trước đó của chúng tôi coi như bị hủy bỏ.

Vì tôi bị thương, kế hoạch đào tẩu hoàn toàn phá sản.

Tiểu Nặc cũng không thể nuốt lời, làm vậy chỉ khiến cả hai chúng tôi mất đi cơ hội.

Vì thế, cuối cùng Tiểu Nặc quyết định đành chấp nhận sai lầm đó.

Chỉ có điều, cô ấy thay đổi duy nhất một việc: trong kỳ thi đại học, cô đã dùng giấy báo dự thi của tôi, viết tên tôi lên đó.

Cô ấy thay tôi hoàn thành tất cả những chuẩn bị trước đó, cũng coi như là tự giải quyết nốt chuyện của mình.

Giờ đây, cô ấy muốn trả lại cơ hội đó cho tôi.

15

Nghe xong tất cả những lời Tống Triết kể, tôi đã khóc nức nở.

Tôi gh/ét bản thân đã dùng những suy nghĩ hẹp hòi ích kỷ để vu oan cho cô ấy.

Gh/ét mình đã khiến cô ấy lâm vào hiểm nguy mà không giúp được gì.

Tiểu Nặc an ủi tôi, cô ấy không trách tôi đâu.

Dù là ai đối mặt với tình huống bất ngờ lúc đó cũng không thể bình tĩnh được.

Cô ấy nói lúc ấy không thể nói cho tôi biết sự thật, vì biết rằng nếu tôi biết thì nhất định sẽ không đồng ý để cô làm vậy.

Và chỉ có cách chúng tôi giả vờ tuyệt giao như thế, mới có thể khiến dân làng mất cảnh giác nhất.

Cô ấy cũng rất lo lắng, không biết nếu thi trượt thì phải làm sao?

Vì vậy, cô đành phải đem sai làm đúng, cho đến khi giấy báo nhập học được gửi đến.

Tờ thông báo là do cô và Tống Triết lấy trước từ tay người đưa thư, rồi nhân lúc dân làng chưa phát hiện, bảo tôi đi ngay!

Tôi vừa khóc vừa hỏi cô, sao em lại ngốc nghếch thế?

Cô bảo tôi đừng nghĩ vậy, vì cô đã suy tính rất kỹ rồi.

Bố mẹ cô vẫn còn, nên dù có ra ngoài, rốt cuộc chưa chắc đã không rơi vào hoàn cảnh như Tống Triết.

Còn tôi chỉ có một bà nội, tuổi bà đã cao, dân làng sẽ không làm khó bà đâu.

Hơn nữa, cô nắm tay Tống Triết, cô thực sự cảm ơn tôi đã thành toàn cho họ.

Tiểu Nặc đưa chiếc cặp trên người cho tôi.

“Đi ngay! Đi lúc này đi! Đợi người ta phát hiện thì muộn rồi.

Tống Triết đã nhờ người đón em nửa đường, chỉ cần em vượt qua ngọn núi này, phía sau sẽ dễ đi hơn.”

Tôi hỏi cô, tôi đi rồi thì họ phải làm sao?

“Bây giờ là em đang trốn chạy đó, không liên quan gì đến bọn chị.” Gương mặt đỏ ửng của cô nở một nụ cười tinh nghịch.

“Ít nhất dân làng cũng không phát hiện ra ngay được, chị sẽ bảo là chị thi trượt thôi.

Dù họ có phát hiện đi nữa, dù sao chị và Tống Triết vẫn ở lại đây, họ có thể làm gì được chúng chị chứ?”

Tôi không nói nên lời, nhận lấy chiếc cặp rồi ôm ch/ặt lấy Tiểu Nặc.

Tôi không biết, sau lần này, phải bao lâu nữa mới gặp lại cô.

“Nhớ lấy, em đang mang trên vai hy vọng của cả ba chúng ta, em nhất định phải sống thật tốt.”

Nước mắt tôi hòa vào nước mắt cô, tôi gật đầu mạnh mẽ.

“Đi đi, chị em ta!”

Cô ấy nhét vào tay tôi một thứ, là một ngọn cỏ.

Ngọn cỏ dài tôi rút được đêm đó.

Tôi không dám ngoảnh lại, bước những bước dài về phía con đường núi.

Trong lòng thầm nhủ, hãy đợi tôi, chị em ta.

16

Mười năm sau, khi tôi trở lại vùng núi này, Tiểu Nặc đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Đứa lớn là trai, trông rất giống Tống Triết.

Đứa thứ hai là em gái, gần như giống hệt Tiểu Nặc hồi nhỏ.

Gặp lại cô ấy, dù mười năm gió sương đã khắc lên khuôn mặt chúng tôi vô vàn dấu vết.

Chúng tôi vẫn nhận ra nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ngôi làng tuy ng/u muội khép kín, nhưng vẫn cho chúng tôi cơ hội được học hành.

“Giờ…” hai mắt cô đỏ hoe, chẳng giống một người mẹ chút nào.

Tôi định trêu cô, thì phát hiện mình đã ướt đẫm nước mắt.

Em bé hỏi Tiểu Nặc: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Tôi nhanh tay bế em bé lên.

“Vì mẹ em ngày trước có mượn dì một món đồ, giờ dì trả lại nên mẹ vui đó.”

Em bé hỏi tôi: “Mẹ em mượn cô cái gì thế?”

Tôi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh được ép nhựa, là tấm ảnh chụp chung của tôi và Tiểu Nặc cô ấy nhét vào cặp năm xưa.

Mặt sau tấm ảnh, tôi thêm vào một thứ.

Mẫu tiêu bản ngọn cỏ dài, ngọn cỏ Tiểu Nặc nhét vào tay tôi ngày đó.

Tống Triết trở về, nhìn thấy tôi mà không dám nhận ra.

Chính tôi là người cười đùa chào anh trước.

“Trưởng làng Tống à, nghe nói hai năm nay anh làm khá lắm nhỉ, cải cách hủ tục, còn lên cả báo đấy?”

Tống Triết gãi đầu ngượng ngùng.

“Thanh Vũ, cậu đừng trêu tớ nữa.”

Anh chú ý đến huy hiệu công ty trên người tôi, bỗng trợn mắt.

“Cậu là… người cùng đoàn phát triển đó sao?”

Tôi quay đầu, ngón tay chỉ về dãy núi bao quanh chúng tôi.

“Ngày trước, các cậu đã cho tôi cơ hội bước ra khỏi núi.”

Nhìn về phía xa, một con đường xuyên núi rộng lớn dường như đang hiện ra trước mắt.

“Cảm ơn các cậu, các cậu là anh hùng vĩ đại nhất của tôi và ngọn núi này.

Giờ đến lượt tôi giúp các cậu, chúng ta cùng nhau, phá núi!”

Danh sách chương

3 chương
24/10/2025 09:07
0
24/10/2025 09:04
0
24/10/2025 09:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu