Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Bà ngoại ơi, con thấy mẹ con sức khỏe ổn, nói chuyện hùng h/ồn lắm, chắc không sao đâu. Con về trước nhé. Bà nhớ giữ gìn sức khỏe, có thời gian con lại về thăm bà."
“Về luôn đấy ư? Vừa mới đến chưa kịp ăn bát cơm nóng.” Bà ngoại nắm tay tôi đầy lưu luyến.
“Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ ngay!” Bỗng bố hét lên với chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn thấy mẹ ngất xỉu trên giường, bố cuống cuồ/ng chạy vòng quanh.
Sau khi khám cho mẹ, bác sĩ nói mẹ bị tăng huyết áp do xúc động mạnh khiến huyết áp tăng cao, thở gấp, dặn chúng tôi cố gắng không kích động bà.
Những ngày sau đó tôi không nói chuyện với mẹ nữa, chỉ lặng lẽ đưa cơm, nước, th/uốc cho bà rồi ngồi một mình ngoài phòng bệ/nh. Bà cũng im lặng tiếp nhận sự chăm sóc của tôi.
“Con ơi, bao giờ con đến thăm mẹ?
“Giờ mẹ khỏe nhiều rồi, con giải quyết xong việc bên đó chưa?
“Ồ, còn phải đến nhà bố mẹ vợ đón vợ con à? Được, mẹ đợi con nhé.
“Đừng cho nó về nhà! Đồ bất hiếu! Cậu đấy, thằng nhóc gây chuyện to thế rồi mà còn nuông chiều nó?
“Trẻ con ai chẳng phạm sai lầm? Biết sai mà sửa là tốt rồi.”
Tôi ngồi ngoài cửa nghe động tĩnh trong phòng bệ/nh, bật cười lạnh lùng. Có thể tưởng tượng mẹ đang cười toe toét gọi điện thoại. Chỉ một cuộc gọi hỏi thăm từ đứa con trai phá phách đã khiến bà vui sướng, nhưng lại thờ ơ với đứa con gái đang chăm sóc mình ngay bên cạnh. Trái tim tôi đã chai sạn từ lâu, không còn mơ tưởng nhận được điều gì từ bà nữa.
Lý do tôi ở lại chăm sóc lần này chỉ là để trả n/ợ ơn nuôi dưỡng bao năm, từ đây chúng tôi coi như không còn n/ợ nần gì.
Sau lần rời khỏi nhà này, tôi sẽ không bao giờ quay lại.
7
Tôi đang ngồi ngoài phòng bệ/nh lướt điện thoại, bố đột nhiên xuất hiện, tay xách cặp da dùng giọng ra lệnh: “Mang theo chứng minh thư rồi chứ? Đi với bố đến một chỗ.”
Tôi theo xe bố đến cục quản lý nhà đất.
“Đưa con đến đây làm gì?” Tôi không hiểu ý đồ của bố.
“Căn hộ định cho con trước đây, giờ làm thủ tục chuyển nhượng nhé.”
“Chuyện gì thế? Sao đột nhiên bố lại cho con nhà?” Tôi không thể tin nổi người bố chưa từng coi trọng mình lại thực sự tặng nhà cho tôi.
Thật bất ngờ, chiêu này có tác dụng. Nhờ vậy tôi có thể sống sót. Ai ngờ được, so với người cha ruột, người muốn tôi sống lại là bà đỡ đẻ chẳng có qu/an h/ệ huyết thống.
“Con biết từ lâu rồi? Nếu biết tại sao mỗi khi mẹ đàn áp con, bố không đứng ra nói giúp? Chẳng phải bố cũng giống mẹ, phớt lờ con, hắt hủi con sao? Giờ cho con những thứ này, lại vì lý do gì?” Tôi cố kìm nén để nước mắt không rơi. Hóa ra bao năm nay những tủi hờn của tôi ông đều thấy, nhưng chẳng làm gì cả. “Căn nhà này để lại, sớm muộn gì thằng em cũng phá sạch. Hơn nữa căn này bỏ không cũng phí, chị con và em trai đều có nhà rồi, đưa cho con chẳng phải bình thường sao?”
“Bình thường ư? Thế sao không đưa ngay từ đầu? Bố à, nếu bố cho con nhà này để sau này con phải phụng dưỡng hai bác, hầu hạ khi ốm đ/au thì không cần đâu. Bệ/nh mẹ cũng đỡ nhiều rồi, vài hôm nữa con về phương Nam. Lần này đi rồi, con không định quay lại đây nữa.” Giọng tôi kiên quyết.
“Bố không có ý đó, những năm qua so với chị và em trai, bố mẹ đúng là thiếu n/ợ con nhiều.”
Thái độ 180 độ của bố khiến tôi không kịp thích nghi. Người đàn ông luôn đứng ngoài xem vở kịch gia đình này bỗng nói ra lời như vậy.
“Bố cho con nhà thế này, mẹ đồng ý à? Bà biết được lại gây chuyện với bố đấy?”
“Bố đã nhường nhịn bà ấy cả đời rồi, lần này bố cứng rắn một lần không được sao?”
“Bố thật sự đành lòng cho con căn nhà này?” Tôi dò hỏi.
“Đành lòng. Sau này con không về thì thôi, lễ tết gọi điện về nhà là được. Nhà này sau khi chuyển nhượng con muốn làm gì tùy ý. Đi thôi!”
Bố nắm tay tôi bước vào cục quản lý nhà đất. Đây là lần đầu tiên từ khi từ quê trở về, bố nắm tay tôi, cũng là lần cuối cùng.
8
Trước khi về Nam, tôi mang một chồng thực phẩm chức năng và hoa quả đến chào tạm biệt bà ngoại và dì, hẹn họ sau này sẽ vào Nam thăm tôi kết hợp du lịch.
Còn một việc quan trọng nữa - tôi đổi tên. Tôi không còn là Tô Vũ - sản phẩm phái sinh của chị gái Tô Tiểu Vũ. Tôi có tên riêng - Tô Tình. Từ nay về sau, tôi sẽ thoát khỏi cơn mưa âm u này để bước đến bầu trời quang đãng.
Tôi b/án căn nhà bố cho, trích một phần trả nốt khoản v/ay m/ua nhà cho dì, số còn lại m/ua một căn hộ một phòng ngủ ở phương Nam để ở cùng chú cún nhỏ.
Cửa hàng nhỏ của tôi dần ổn định, chúng tôi thuê hai nhân viên trông cửa, sau đó tôi quay lại công sở, sống cuộc sống song song giữa nghề chính và nghề phụ.
Ngày hạ cánh ở phương Nam, cả nhà em gái bó hoa dạ lan hương đứng đón ở cửa ra, họ cười nói với tôi: “Chào mừng về nhà!”
Sau này tôi hỏi em gái sao lại tặng hoa dạ lan hương mà không phải hoa hướng dương tôi thích.
Em gái trả lời vắn tắt: “Hoa hướng dương đắt lắm, em chọn đại bó rẻ tiền trong cửa hàng.”
Cho đến một ngày tôi đọc trên mạng, ý nghĩa của hoa dạ lan hương là - tái sinh.
Bí mật nở hoa lần hai của dạ lan hương - c/ắt bỏ cành hoa đã héo úa tưởng chừng ch*t đi, nó sẽ lại nở ra những đóa hoa xinh đẹp.
Chương 7
Chương 19
Chương 18
Chương 22
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook