Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi chọn một chỗ ngồi ở hàng đầu bên trái, cách xa đám người kia.
Sau một thời gian học, giáo viên yêu cầu mỗi người chuẩn bị một bài hát tiếng Hàn để lên trình bày.
Khi đến lượt tôi, vì hơi căng thẳng nên phát âm lời bài hát mang đậm chất giọng địa phương quê tôi.
Ngay lập tức, cả lớp bật cười ầm ĩ.
Liếc nhìn qua, tôi thấy Lý Văn Kiệt.
Cậu ta cười, kéo theo cả nhóm xung quanh cười theo.
Chẳng sao cả, tôi ép mình bình tĩnh hát hết bài.
Khi bước xuống, Lý Văn Kiệt vẫn còn cười, vừa cười vừa bắt chước giọng tôi:
"Là... ớt... xào... thịt... hahahaha!"
Rồi tiếp tục trêu chọc đầy á/c ý:
"Em đọc lại một lần đi, bọn anh hứa sẽ không cười."
Giọng địa phương chẳng có gì x/ấu hổ, nhưng tôi cũng chẳng cần phản ứng lại Lý Văn Kiệt.
Tôi phớt lờ, kết quả là tan học cậu ta chặn tôi lại trong lớp.
Cả đám đông ùa tới.
Họ chỉ trỏ, nhìn tôi cười nhạo.
Trong tai văng vẳng tiếng "Là... ớt... xào... thịt...".
Lý Văn Kiệt nhìn xuống với vẻ trịch thượng.
"Em đọc 10 lần, xong tao sẽ cho đi."
Tôi mím ch/ặt môi, không nói gì.
Đột nhiên hắn túm lấy ba lô sau lưng tôi, gi/ật mạnh một cái.
Tôi ngã vật xuống sàn nhà.
"Mày không ngông lắm sao? Dám tố cáo tao trốn học! Giờ bắt mày đọc vài câu "là ớt xào thịt" mà như sắp ch*t à?"
"Đọc không?"
Nhìn nắm đ/ấm sắp đ/ập vào mặt, tôi nín nước mắt lặp lại 10 lần "là ớt xào thịt".
10
Đợi đến khi tất cả bỏ đi, tôi mới lảo đảo rời khỏi lớp.
Đến bãi đất trống vắng người, nỗi sợ hãi, tủi thân và phẫn nộ trào dâng.
Nửa tiếng sau, thấy điện thoại đổ chuông, tôi mới nhớ đã hẹn với Cố Ngôn đến chỗ cậu ấy làm thêm.
Cố Ngôn làm người mẫu ảnh, tôi tò mò muốn xem buổi chụp hình thực tế nên đã hẹn hôm nay.
Tôi lau nước mắt, bắt máy.
Giọng Cố Ngôn đầy quan tâm: "Em không tìm thấy đường à? Em đang ở đâu? Anh qua đón."
Tôi mở to mắt ngăn nước mắt: "Xin lỗi anh, hôm nay em có việc không đến được, thật sự xin lỗi."
Cậu ấy im lặng giây lát: "Không sao, chuyện nhỏ thôi. Lần sau mình hẹn lại nhé?"
Tôi ngẩng mặt lên: "Vâng."
Tưởng cuộc gọi kết thúc, Cố Ngôn bất ngờ hỏi:
"Em đang ở đâu?"
Cậu ấy phát hiện điều gì sao?
Không phải "Em sao thế? Có chuyện gì xảy ra", mà là "Em đang ở đâu?".
Tâm trý vừa ổn định bỗng vỡ òa, tôi nghẹn ngào nói địa chỉ.
"Đừng sợ, anh đến ngay."
Cố Ngôn đến với ly trà sữa nóng trên tay.
Cậu ấy không hỏi gì, chỉ ngồi im lặng bên tôi.
Hơi ấm từ ly trà sữa dần xua tan lạnh giá.
"Anh giúp em việc này được không?" - Tôi hỏi.
Cậu ấy gật đầu ra hiệu tiếp tục.
"Anh học thể dục, chắc quen mấy bạn nam sinh thể thao cao to đúng không? Em muốn nhờ họ giúp một việc."
"Được."
"Em có thể trả tiền."
Hai câu cùng vang lên, tôi ngỡ ngàng nhìn Cố Ngôn.
"Anh không sợ em bảo họ làm chuyện x/ấu sao?"
Cậu ấy hỏi ngược lại: "Em định bảo họ cư/ớp ngân hàng hay gi*t người phóng hỏa?"
Tôi gi/ật mình vội vàng xua tay: "Không phải, đâu có kinh khủng thế."
Cố Ngôn bật cười trước phản ứng của tôi.
"Họ cũng không ngốc đâu. Cứ nêu yêu cầu, nếu không làm được họ sẽ từ chối."
...
Hai ngày sau, trong con hẻm gần trung tâm ngoại ngữ.
Một nhóm cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt dữ tợn vây quanh một nam sinh.
Một người nắm gáy, một người ấn mạnh vai hắn.
"Tiếng Hàn giỏi lắm mà? Giờ sao không dám nói nữa? Hả?"
"Đây là Trung Quốc, thể hiện cái gì? Không biết nói tiếng Trung à?"
Một người lôi ra tờ A4 in đầy chữ Hán hiếm.
"Đọc hết đi, xong cho mày về."
Nhìn mớ chữ khó hiểu, nam sinh mặt c/ắt không còn hột m/áu: "Tôi... tôi không biết."
Tay anh cả vỗ mạnh vào đầu hắn.
"M/ù chữ à! Một chữ cũng không đọc được?"
Thấy nam sinh đái ra quần, cả nhóm nhăn mặt kh/inh bỉ quăng hắn xuống đất.
"Không biết chữ nào thì học ngay! Một tuần sau bọn tao kiểm tra, nếu vẫn không biết... đừng trách!"
11
Tôi tưởng thế là đủ.
Quay lại trường, Lý Văn Kiệt vẫn chứng nào tật nấy, thậm chí còn gay gắt hơn với cán bộ lớp vì những chuyện vặt.
Tôi mang bản ghi âm cùng lịch sử chat gần một năm với hắn đến gặp giáo viên chủ nhiệm.
Trong băng ghi âm có những lời lăng mạ khi họp lớp, cùng cảnh hắn chặn tôi ở trung tâm để đe dọa.
Tôi trình bày nguyện vọng: muốn nhà trường đuổi học hắn.
Đương nhiên, giáo viên không đồng ý.
"Chắc có gì hiểu lầm thôi. Thầy tin Lý Văn Kiệt không phải người như vậy, em cho bạn ấy cơ hội sửa sai."
Tôi cười nhạt: "Em không muốn."
Thấy tôi cứng rắn, giáo viên nhíu mày: "Đổi yêu cầu khác đi."
Sau hồi im lặng, tôi như nhượng bộ:
"Thay lớp trưởng mới, và hắn không được làm cán bộ lớp nữa."
Bước ra khỏi văn phòng, tôi thở phào.
Đó là kết quả tốt nhất tôi có thể đạt được.
Tôi lấy điện thoại, do dự mãi mới hẹn gặp Cố Ngôn.
Trong công viên, chúng tôi đi song song.
Tiếng động khiến chàng trai nghiêm nghị quay lại nhìn, tôi vội vàng né ánh mắt.
"Em..." - tôi chậm rãi mở lời, không giấu diếm nữa.
"Đôi khi, lý lẽ không có tác dụng. Dùng biện pháp mạnh cũng chưa chắc khiến họ hối cải."
"Nhưng em chỉ có thể làm thế."
"Thực ra hắn nói đúng một điều: em là đứa nhỏ nhen, bị b/ắt n/ạt nhất định sẽ trả th/ù."
"Cố Ngôn, anh có thấy em quá x/ấu xa không? Em không nên như thế."
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, dù đã quyết tâm giãi bày.
Giờ phút này, tôi vẫn không dám ngẩng lên nhìn biểu cảm của cậu ấy.
Tôi biết mình không sai, nhưng không phải ai cũng hiểu.
Nghe nhịp thở gấp gáp của cậu, tôi chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi phản ứng.
Nhưng không ngờ cậu ấy dừng bước ôm ch/ặt tôi.
Bàn tay cậu vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhịp nhàng như đang dỗ đứa trẻ.
"Em rất tốt bụng, trên chuyến tàu đã dám đứng lên bảo vệ người mới quen. Em rất thận trọng, luôn cảnh giác với mọi thứ. Em luôn tuyệt vời như vậy, sự phản kháng của em không phải nhỏ nhen mà là dũng cảm tự bảo vệ mình. Nếu đây là x/ấu xa thì thế giới này không còn người tốt nữa."
"Là hắn quá đáng, anh tức gi/ận vì hắn b/ắt n/ạt em. Giá như trong trận bóng đó, anh không nên dễ dàng tha thứ cho hắn."
Mắt tôi cay xè, cảm giác được thấu hiểu thật ấm áp.
Tôi thì thầm: "Thực ra sau khi giáo viên nói chuyện, Lý Văn Kiệt biết bị thay chức là do em, định tìm em trả th/ù. Nhưng em bảo hắn: đám cơ bắp hôm trước là bạn trai em nhờ tới đòi n/ợ."
"Nếu còn b/ắt n/ạt em, em sẽ bảo bạn trai một cái t/át đ/ập ch*t hắn."
Nói đến đây tôi bật cười.
Nhưng Cố Ngôn không cười theo, ngẩng lên thấy mắt cậu ấy long lanh ngấn lệ.
"Được, để anh làm hậu phương của em. Sau này ai b/ắt n/ạt bạn gái anh, anh sẽ cho họ một cái t/át."
Tôi ôm ch/ặt cậu ấy, gật đầu lia lịa.
Thật tốt, có người yêu tôi vì chính con người tôi.
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook