Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Mọi người thoải mái trêu đùa, hoàn toàn không để ý đến tôi đang đứng bên cạnh Cố Hành Giản.
Cũng phải thôi, họ đều coi tôi là kẻ ăn bám nhà họ Cố, là kẻ bám đuôi Cố Hành Giản.
Ngay cả bản thân tôi cũng quên mất, mình từng là bạch nguyệt quang mà Cố Hành Giản thầm thương tr/ộm nhớ suốt mấy năm trời.
Sau khi anh ấy bấm gọi điện, tôi nghe thấy giọng cô gái khóc lóc văng vẳng từ đầu dây bên kia.
Cố Hành Giản nhíu mày, cúp máy rồi quay sang xin lỗi mọi người: "Tần Nhiễn tâm trạng không ổn, tôi phải đi xem sao đã, mọi người cứ dùng bữa trước đi."
Cả bàn nhìn nhau ngượng ngùng, gượng gạo kết thúc bữa tiệc.
Về đến nhà, điện thoại tôi nhận được tin nhắn:
【Tri Ý, em ngủ chưa?】
【Chuyện tối nay đừng bận tâm, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn riêng.】
Tôi lướt mắt nhìn điện thoại, không định trả lời vì không thể không bận lòng.
【Anh quyết định sẽ học lại, năm sau chúng ta cùng thi Thanh Hoa nhé, hiện tại Tần Nhiễn đang bị trầm cảm.】
【Nếu bỏ mặc cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ làm chuyện dại dột.】
【Yên tâm, với học lực của chúng ta, chỉ là muộn một năm vào Thanh Hoa thôi, nhưng với cô ấy có thể là chuyện sinh mạng, chúng ta không thể thấy nguy mà không c/ứu.】
Tin nhắn dừng lại ở đó, tôi vẫn không có ý định hồi đáp.
Trong lòng bừng bừng ngọn lửa gi/ận.
Bao nhiêu lời anh nói, toàn là vì Tần Nhiễn.
Tại sao sinh tử của cô ta lại phải đ/á/nh đổi bằng tương lai của tôi?
04
Kể từ khi Tần Nhiễn chuyển trường vào năm cao nhị,
Tôi đếm không xuể bao lần Cố Hành Giản vì cô ta mà phá lệ.
Có lẽ con trai vốn thích những cô gái xinh đẹp hào phóng như cô ấy.
Trong những ngày tháng tôi cắm đầu học hành im lặng, Tần Nhiễn đã thay tôi trở thành bóng hồng duy nhất trong nhóm bạn mà Cố Hành Giản là trung tâm.
Tiếng cười của cô ấy vang dội, luôn hòa đồng với các bạn nam, so với tôi trầm lặng thì Tần Nhiễn đúng là được lòng người hơn.
Suốt quãng thời gian đó, tôi tưởng Cố Hành Giản đã thích Tần Nhiễn, nên dần lảng tránh nhóm bạn, dành không gian cho họ.
Nhưng mỗi lần tôi cố ý xa cách, Cố Hành Giản lại kéo tôi trở về.
Anh đảm bảo với tôi: "Tần Nhiễn chỉ là chơi thân với mọi người thôi, mọi người thích đùa cợt chút đỉnh, em chạy đi đâu thế?"
"Em yên tâm đi, anh không có tình ý gì với cô ấy đâu, em đều ở nhà anh rồi, còn sợ anh nuốt lời sao?"
Tôi tin anh, không đặt nặng chuyện này nữa.
Tính cách Tần Nhiễn quả thật như ánh sáng thu hút mọi người xung quanh, nhưng thu hút không đồng nghĩa với yêu thương.
Thế nhưng sau này, khi tôi không để ý, Cố Hành Giản và cô ấy đã có biết bao bí mật mà ngay cả tôi cũng không hay.
Dường như giữa hai người họ, tôi mới là kẻ ngoài cuộc.
Đến bây giờ, anh từ bỏ lời hẹn của chúng tôi, quyết định ở lại học cùng Tần Nhiễn, mà tôi lại là người cuối cùng được thông báo.
Dòng suy nghĩ hỗn độn bị ngắt quãng bởi tiếng thông báo WeChat:
【Tri Ý sao thế? Cả tối không thấy em trả lời.】
Tôi nhanh tay gõ vài chữ:
【Tối qua em ngủ rồi.】
Liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày giáo viên chủ nhiệm hẹn cả lớp đến trường nhận bằng tốt nghiệp và ảnh kỷ yếu.
Khi tới lớp, tôi thấy Cố Hành Giản và Tần Nhiễn đã có mặt.
Chỗ ngồi bên cạnh Cố Hành Giản vốn là bàn của tôi, giờ đã bị cô ta chiếm dụng.
Khi tôi tiến đến gần, Cố Hành Giản ngượng ngùng nói: "Tri Ý, phía trước còn chỗ trống, em ngồi đó đi."
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."
Rồi thẳng bước đến ngồi cạnh Lâm Khả Nghiên - bạn thân của tôi.
Cố Hành Giản thấy tôi hờ hững, mặt lạnh như tiền.
Một bạn học cầm ảnh kỷ yếu lên reo:
"Lớp trưởng nhà ta lên hình đẹp quá! Mặc đồng phục không trang điểm mà vẫn xuất thần. Đúng nữ chính ngôn tình thanh xuân rồi!"
Nghe thế, Cố Hành Giản hớn hở gi/ật lấy tấm ảnh.
Chẳng mấy chốc, điện thoại tôi nhận được bức ảnh cùng tin nhắn:
【Em xem, đứng cạnh nhau đúng là trai tài gái sắc.】
Ảnh chụp c/ắt ra từ tấm hình chung, chỉ còn hai người.
Ánh mắt thiếu nữ trong veo mà đượm buồn, chàng trai nở nụ cười rạng rỡ, đầu hơi nghiêng về phía cô gái.
Lòng tôi chạnh buồn, tắt màn hình điện thoại.
Cùng Lâm Khả Nghiên bàn tán những chuyện vụn vặt trong trường.
Đang lúc cao hứng, bỗng có ngón tay búng vào đầu tôi.
"Ra ngoài chút." Là Cố Hành Giản.
Tôi thong thả ra hành lang, anh ta nắm vai xoay tôi lại, buộc tôi phải đối diện.
"Tri Ý, mấy ngày nay em gi/ận cái gì? Nhắn tin mấy lần không thấy hồi âm."
Tôi gắt: "Em có làm sao đâu, vẫn ổn, anh rảnh thì lo cho Tần Nhiễn đi."
Ánh mắt giằng co hồi lâu, Cố Hành Giản mất kiên nhẫn.
"Thẩm Tri Ý, sao trước giờ anh không thấy em hẹp hòi thế?"
"Chẳng qua lần trước anh phải chăm Tần Nhiễn trước, em cần phải làm mặt lạnh thế sao?"
Tôi lạnh lùng quay mặt đi.
Cố Hành Giản hít sâu, giọng dịu xuống: "Thôi được, lần trước là lỗi của anh."
"Nhưng chuyện học lại em cũng đừng bận tâm, thành tích em tốt thế, thi lại biết đâu còn đậu top đầu toàn tỉnh nữa."
Anh còn định nói thêm thì Tần Nhiễn xuất hiện: "Hành Giản, qua giúp em chọn lớp luyện thi."
Cố Hành Giản gật đầu, trước khi đi còn như mọi khi véo má tôi một cái.
"Ngoan!"
05
Trong lòng tôi lạnh lẽo cười thầm.
Cố Hành Giản hẳn nghĩ tôi vẫn như xưa, sẽ nghe theo mọi quyết định của anh.
Nên đương nhiên cho rằng tôi sẽ từ bỏ thành tích bao năm miệt mài, cùng anh học lại.
Cũng phải, xét cho cùng trong mắt anh, tôi nhận trợ cấp từ nhà họ Cố, sao có thể làm kẻ "vo/ng ân bội nghĩa".
May thay tôi đã quyết tâm thi vào Thanh Hoa.
Liếc đồng hồ, phải tranh thủ đến khu m/ua sắm làm thêm ở sân chơi điện tử.
Tuy học bổng nhập học của Thanh Hoa đủ trang trải bốn năm đại học, nhưng đã quyết không dựa vào Cố Hành Giản nữa, thì tiền bạc càng nhiều càng tốt.
Chương 7
Chương 19
Chương 18
Chương 22
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook