Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi.
Mà là tức gi/ận, rồi bỗng vỡ lẽ.
Thì ra, còn có thể dọa nạt.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn, sau đó dẫn lũ trẻ con tìm đến đám l/ưu m/a/nh nhỏ ngoài trường.
Gọi là l/ưu m/a/nh.
Kỳ thực chỉ là lũ trẻ nghịch ngợm không thích học, thường tụ tập chơi bời.
Ngoài cãi nhau ra, ngay cả đ/á/nh nhau cũng không biết.
Xem vài bộ phim truyền hình rồi luôn miệng gào thét mấy thứ như nghĩa khí, tình bạn.
Với tôi, thế là đủ.
"Đại ca, c/ầu x/in đại ca giúp bọn em. Em không muốn tìm người lớn, họ đâu có hiểu gì. Ngoài các anh ra, em nghĩ không ra ai có thể giúp bọn em."
Chỉ một câu nói này đã chạm đúng tim đen vị đại ca.
Vị đại ca cực kỳ nghĩa hiệp, vỗ ng/ực (dù không rộng) cam đoan sẽ giúp đỡ.
Hôm bị nhóm đại ca chặn lại, thằng con trai kia sợ đến mềm cả chân, khú đế không yên, liên tục xin lỗi tôi mới được tha.
"Ha ha ha ha, b/ắt n/ạt trẻ con thì giỏi gì, hóa ra là thằng nhát cáy."
Nhân lúc đại ca đang vui, tôi vội lấy đồ ăn vặt đã m/ua sẵn ra biếu họ, những lời nịnh nọt tuôn ra như suối.
Thực ra, trước ngày hôm đó, tôi đã tìm gặp thằng con trai ấy.
Không nói một lời, xông vào vật nhau với nó.
Lũ trẻ ngoài cửa nghe động liền chạy vào.
Bé trai, bé gái, đứa thì khóc, đứa thì la, có đứa còn xông vào giúp tôi.
Đương nhiên tôi đ/á/nh không lại.
Nhưng chúng tôi đông người.
Tôi dẫn cả lũ trẻ đến nhà thằng con trai khóc lóc mách chuyện.
Lớn hiếp nhỏ, lại còn bị người ta tìm đến tận nhà, đúng là nh/ục nh/ã hết chỗ nói.
Thằng con trai không kịp phân trần đã bị đ/á/nh cho một trận tơi bời, mọi lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.
Trong mắt nó, tôi hẳn là một đứa trẻ hư.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Hôm sau khi nhóm đại ca tìm đến cửa, tôi mới thực sự trở thành con q/uỷ trong mắt nó.
Dù là tìm phụ huynh hay nhờ người khác giúp đỡ, tất cả đều bị tôi chặn đường.
Chỉ một lần thôi.
Tôi phải để nó biết thế nào là đ/au!
Cũng thật trùng hợp, vị đại ca đó cũng họ Trần, hơn tôi năm tuổi.
Tôi bám theo họ như sam, đến khi họ xem tôi như người nhà.
Họ rất trọng nghĩa khí, nhưng học kém, đến cấp ba thì bỏ học, thành dân l/ưu m/a/nh thực thụ.
Tôi chưa bao giờ vạch rõ ranh giới với họ, ngược lại còn giúp họ minh oan những việc không làm, rồi vạch kế hoạch tương lai.
Ví dụ anh Trần, thể chất khỏe mạnh, chăm chỉ.
Tôi khuyên họ đi lái xe tải chở hàng.
Như chị Mi Mi, tính tình sôi nổi, cởi mở, có gu thẩm mỹ riêng.
Tôi khuyên chị ấy học nghề làm đẹp tóc.
Họ đều là người sống tình cảm, dù đi làm vẫn thường về quê.
Một thị trấn nhỏ mà.
Quan trọng nhất là qu/an h/ệ.
Thật trùng hợp, tôi lại có đủ.
Từ đội xe cưới hoành tráng, đến thợ trang điểm, nhiếp ảnh cho cô dâu, toàn là người quen cũ của tôi.
05
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, đã đến ngày Cao Hoa và Tô Diễn kết hôn.
Theo tục lệ nơi chúng tôi, chú rể sẽ đến đón cô dâu.
Rồi cùng tổ chức hôn lễ ở khách sạn đã đặt trước.
Là người yêu cũ của Cao Hoa, tôi rất có đạo đức khi đến nhà chú rể trước.
Giày thể thao đi cùng túi ni lông đen cỡ đại.
Không giống người đi dự đám cưới, mà giống kẻ ăn mày hơn.
Nhìn thấy tôi, mặt Cao Hoa tối sầm lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn giả vờ bình tĩnh nói:
"Trần Vận! Chúng ta đã chia tay rồi! Hôm nay tôi kết hôn, cô đến đây làm gì!"
Phải công nhận, mặc vest, trang điểm xong trông cũng ra dáng người lắm.
Chỉ có điều đôi mắt láo liên nhìn quanh đã tố cáo sự hốt hoảng trong lòng hắn.
"Tất nhiên là đến đòi n/ợ anh. Anh lén v/ay bố mẹ tôi mười vạn, lại còn để bố mẹ anh đ/á/nh bố mẹ tôi nhập viện, không lẽ anh tưởng tôi nuốt trôi chuyện này?"
"Cô nói bậy!" Cao Hoa giơ tay đẩy tôi một cái thật mạnh, "Mười vạn đó chúng ta đã tiêu hết từ hồi còn yêu nhau. Nhà tôi đang chuẩn bị đám cưới, bố mẹ tôi sao có thể đến nhà cô. Tôi cảnh cáo, hôm nay tôi kết hôn, cô mà dám phá đám, tôi xử cô!"
Ồ?
Xử tôi?
Tôi nhướn mày, thong thả rút từ túi ni lông đen chiếc loa phường chợ luôn mang theo người.
Lập tức giọng Cao Hoa vang lên rành rọt trong tai mọi người:
"Tôi xử cô——"
"Tôi xử cô——"
"Tôi xử cô——"
Tất cả khách mời đều đổ dồn ánh mắt, những cặp mắt hiếu kỳ khiến Cao Hoa đờ người, mồ hôi trán túa ra.
Tôi hiểu hắn rõ lắm.
Keo kiệt, tính toán chi li, nhưng lại háo danh nhất.
Đặc biệt sau khi đỗ vào trường đại học khá, bố mẹ hắn thích khoe khoang cậu con trai "có chữ" này.
Một hai lần thì thôi, nhưng khoe khoang khi con người ta thi trượt thì đúng là vô duyên.
Theo tôi biết, hôm nay đến dự có cả những người từng bị nhà hắn chọc gi/ận.
Quả nhiên, lập tức có người chạy tới.
Miệng hỏi han ân cần, ánh mắt chỉ mong tôi nói thêm.
"Cô gái này là ai thế? Hôm nay là ngày vui của Cao Hoa, có lẽ có chút hiểu nhầm gì chăng?"
"Phải đấy, chuyện nhỏ thì hẹn ngày khác đi, người ta đang cưới đấy."
Tôi đã tra thông tin họ rồi.
Trong họ hàng Cao Hoa có tiếng là lắm mồm, chỉ cần họ biết thì dù hôm nay có đến hay không, chắc chắn nửa tiếng sau cả họ sẽ biết chuyện.
Tôi lập tức thấu hiểu, mím môi thở dài, sắp sửa kể hết mọi chuyện.
Cao Hoa vội đứng ra che tầm nhìn của họ: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là đồng nghiệp cũ đến nhờ giúp đỡ. Chú hai, bác ba, bố cháu đang gọi kìa, hai bác qua ngay đi".
Bố Cao Hoa đang nghiến răng nghiến lợi, nghe con trai nói liền kéo hai người đi ngay.
"Mày đến đây phá đám phải không!"
Vừa lúc người đi khỏi, Cao Hoa gi/ật lấy chiếc loa của tôi ném xuống đất, định lôi tôi đến chỗ vắng người.
Hắn vừa ném xong liền nghe tiếng "rắc".
Tôi nhanh tay chụp lại, dưới ánh mắt đi/ên tiết của hắn, lại rút từ túi ni lông đen chiếc loa y hệt.
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook