11.

Dường như chỉ có lớp vỏ bên ngoài là Cận Triết mà tôi từng quen thuộc, còn bên trong đã là một con người hoàn toàn khác.

"Cô ấy là con gái ông chủ tôi, thành tích làm việc của tôi cũng được ông đ/á/nh giá cao. Nếu tôi đến với con gái ông chủ, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả gia đình họ và tôi."

Khi tình cảm bị đem ra cân đo đong đếm, tôi chẳng có chút thế lực nào để tranh giành.

Tôi tưởng rằng việc dốc hết sức làm hậu phương vững chắc cho anh ta phấn đấu là đủ, nào ngờ anh chỉ nhìn thấy sự bất hảo trong gia đình tôi.

12.

Cận Triết dọn đồ rời đi ngay tối hôm đó.

Tiền thuê nhà do tôi trả, mọi đồ đạc trong nhà đều do tôi m/ua sắm,

vậy mà giờ đây anh ta rời đi nhẹ nhàng như vừa thu xếp vali xong và trả phòng khách sạn.

Bố mẹ tôi nhanh chóng nhận được tin hủy hôn ước từ phía nhà Cận Triết,

điện thoại gọi đến lại là một tràng ch/ửi m/ắng,

không phải m/ắng vì sự phản bội của Cận Triết,

mà là ch/ửi tôi vô dụng không thể gả được vào nhà giàu thành phố.

Lúc này đây,

tôi ngồi trong căn hộ trung tâm thành phố phồn hoa mà uể oải, không chút sức sống.

Ngoài cửa sổ là khoảng thời gian tôi yêu thích nhất trong năm, giao mùa xuân hạ.

Tiết trời mát mẻ dễ chịu, ấm áp mà không oi bức.

Cây cối xanh tươi rực rỡ tràn đầy sức sống, hoa anh đào, hoa lê, hoa phù dung khoe sắc trắng hồng ngập tràn tầm mắt.

13.

Một tuần sau, tôi lại nhận được điện thoại từ gia đình.

Lần này giọng điệu họ dịu dàng hơn hẳn:

"Mấy năm rồi con chưa về nhà, thôi thì người ta cũng bỏ con rồi, về thăm bố mẹ đi."

Hơn ba năm chưa trở lại,

căn nhà được tôi bỏ tiền tu sửa và xây thêm một tầng.

Tôi kéo vali đứng trước cửa nhà chính,

bốn đôi mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi,

bố mẹ tôi, bà mối, và đối tượng xem mắt.

Không, không nên gọi là đối tượng xem mắt,

mà là người mà bố mẹ tôi đã bàn bạc sẵn để gả tôi đi.

Hóa ra việc gọi tôi về là vì không vơ vét được 188.000 tệ từ nhà Cận Triết,

nên lại tìm được nơi khác có thể trả giá để "b/án" tôi.

Tôi không phản kháng,

dường như đã buông xuôi mặc kệ tất cả.

Dù sao Lý Đại Tráng đến hỏi cưới cũng chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ,

biết đâu cuộc sống sẽ đơn giản hơn.

Sự vô tâm của gia đình, sự phản bội của Cận Triết,

liệu sau này tôi còn gặp được người tốt nữa không? Tôi nào có thể phân biệt được.

14.

Tôi xóa hết tin nhắn của Cận Triết.

Đặt danh bạ ở chế độ chỉ nhận cuộc gọi trong sổ trắng, cài đặt WeChat từ chối mọi yêu cầu kết bạn.

Ngoài biên tập viên và vài người bạn thân thời đại học,

không ai có thể liên lạc được với tôi.

Lý Đại Tráng chiều về, mang theo một túi lớn đồ ăn vặt.

"Trong làng chỉ có một cửa hàng nhỏ, lựa chọn không nhiều, anh chọn vài món không biết em có thích không.

Em ăn tạm lúc ở nhà một mình."

Rồi anh gãi đầu ngượng nghịu hỏi tôi:

"À này, anh có thể thêm bạn em trên WeChat không?

Anh cũng không biết số điện thoại của em,

em ở nhà có việc gì cũng không liên lạc được với anh."

Tôi không có lý do từ chối, vừa kết bạn xong

đã thấy dòng thông báo "Bạn đã thêm Đại Tráng, bây giờ có thể trò chuyện" hiện lên cùng một khoản chuyển tiền,

【Đại Tráng đã chuyển cho bạn 460 tệ】,

???

Tôi nhìn Lý Đại Tráng, ngơ ngác không hiểu.

"À, tiền b/án rau chiều nay đấy.

Anh trồng toàn rau hữu cơ, trong thành phố có mấy công ty nông nghiệp cung cấp rau hữu cơ cho siêu thị,

có rau chín họ lại đến lấy.

Sau này tiền b/án rau anh đều chuyển cho em, em quản lý chi tiêu trong nhà nhé."

"Tiền của anh cứ giữ lấy mà dùng, không cần đưa em đâu." Hóa ra tôi thực sự lấy được một người chồng chất phác hiền lành.

"Em là người tốt."

Tôi lại: "???"

Lần này Lý Đại Tráng không giải thích thêm mà đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối.

Đêm nay là đêm tân hôn,

một đêm vô cùng nh.ạy cả.m.

Tôi chưa nghĩ ra cách ứng phó, đành mải miết gõ máy trước màn hình,

giả vờ như hoàn toàn chuyên tâm.

Lý Đại Tráng luôn tay luôn chân ở phòng ngoài, không rõ đang làm gì.

Kéo dài đến 10 giờ tối, anh cuối cùng cũng bước vào phòng ngủ.

Tôi vẫn tiếp tục động tác trên tay, nhưng tai thì dán vào từng cử động của anh.

Anh mở chiếc tủ quần áo cũ kỹ, lục tìm một lát.

Giọng anh vang lên sau lưng tôi:

"Em đi ngủ sớm đi. Anh ra ngủ ở giường nhỏ trong phòng chứa đồ.

Chúng ta còn chưa quen nhau, chuyện kia... để sau này tính sau."

Nói rồi, tiếng bước chân dần khuất về phía kho chứa đồ bên kia nhà chính.

Lúc này, cả người tôi mới thực sự buông lỏng.

Gập máy tính lại, ánh trăng sáng như ban ngày ngoài sân vẫn lọt qua chữ "Hỷ" đỏ chói trên ô cửa kính phía trên bàn làm việc.

Từ ngày lên Cẩm Thành đại học, tôi chưa từng thấy ánh trăng sáng đến thế, ánh đèn thành phố luôn tranh giành độ sáng với trăng sao.

15.

Những ngày sống cùng Lý Đại Tráng trôi qua bình lặng không một gợn sóng.

Hai chúng tôi là hiện thân hoàn hảo của cụm từ "kính nhau như khách",

tử tế, lịch sự, nhường nhịn, chỉ thiếu mỗi việc chắp tay vái chào mỗi ngày.

Với tôi, cuộc sống đã bước sang một quỹ đạo mới.

Sáng sớm anh đã dậy, để phần ăn sáng trong nồi rồi ra đồng chăm sóc ruộng vườn.

Tôi dậy sau lại tiếp tục dệt những câu chuyện tình lãng mạn trên mạng,

buổi trưa nấu cơm đợi Đại Tráng về ăn.

Chiều anh thường đến di tích cổ anh được phân công trông coi, làm các công việc vệ sinh, ghi chép theo yêu cầu của cơ quan quản lý văn vật.

Tối đến tôi thường tiếp tục viết lách đến khuya, Đại Tráng mỗi tối cũng ngồi vào góc bàn chất đầy sách của anh, đọc các tài liệu về bảo tồn di sản, chỉnh lý tư liệu sưu tầm được.

Điện thoại thỉnh thoảng lại hiện lên thông báo chuyển tiền 300, 500, 800 tệ - đó là khi công ty nông nghiệp lại đến thu m/ua rau.

Lý Đại Tráng bảo tôi quản gia, nhưng thực ra chi tiêu trong nhà chẳng đáng là bao, ngoài việc m/ua thịt ở chợ huyện, m/ua vài đồ dùng thiết yếu trên mạng,

không có khoản nào khác, những thứ này tôi tự lo được.

Tôi để số tiền anh chuyển vào một tài khoản đầu tư riêng, biết đâu sau này sẽ trả lại anh toàn bộ.

Đáng nói là ở nhà bố mẹ đẻ, Lý Đại Tráng đã thay tôi trở thành ng/uồn cung cấp mới.

Một tuần hai ba bữa lại bị mẹ tôi gọi sang làm giúp việc đồng áng,

lúc lại bảo Đại Tráng m/ua hạt giống hộ vì họ không biết chọn,

lúc lại than nông cụ hỏng hóc, mượn đồ của Đại Tráng rồi chẳng thấy trả.

......

Tôi bảo Đại Tráng đừng để ý đến họ, tháng nào tôi cũng gửi tiền về.

Lý Đại Tráng nói chuyện với tôi lúc nào cũng ánh mắt cong cong:"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, anh có chừng mực."

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 10:07
0
20/10/2025 10:07
0
24/10/2025 09:04
0
24/10/2025 09:03
0
24/10/2025 09:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu