Tình yêu đã tan biến hoàn toàn

Chương 5

24/10/2025 09:03

Tôi nói không cần đón, tôi cũng không chắc mấy giờ mới xong, mọi người đang rất vui, bảo anh ấy cứ về ngủ trước đi.

"Chỗ đi ăn ở đâu? Anh sẽ đến trước, đợi em ở ngoài. Đêm khuya con gái một mình về nhà không an toàn."

Đây là lời Diệp Chi Thiên nói sao? Tôi không dám tin vào tai mình.

Bởi trước đây, anh ấy từng thẳng thừng từ chối ra sân bay đón tôi lúc 1 giờ sáng khi tôi đi công tác về.

Anh ấy bảo, sáng hôm sau phải dậy sớm đi làm, đêm không thể thức khuya.

Còn nói, sân bay đông người, nửa đêm cũng dễ bắt taxi, chỉ cần chia sẻ định vị với anh là không lo nguy hiểm.

Vậy mà bây giờ, chưa đến 9 giờ tối, anh ấy lại lo tôi về một mình không an toàn.

Đàn ông cũng dễ thay đổi như vậy sao?

9 giờ rưỡi, Diệp Chi Thiên nhắn tin bảo đã đến trước nhà hàng.

Bữa tiệc kết thúc lúc gần 10 giờ, vừa bước ra cửa đã thấy anh đứng đợi.

"Em uống rư/ợu à?" Anh bước tới đỡ tôi.

"Uống chút rư/ợu vang thôi." Tôi tửu lượng kém, chỉ một ly nhỏ đã thấy lâng lâng.

Diệp Chi Thiên đỡ tôi vào ghế phụ, cài dây an toàn cẩn thận.

Anh lên xe nhưng không khởi động ngay, mà nghiêng người ôm lấy tôi.

"Hóa ra cảm giác chờ đợi là như vậy. Xin lỗi Diệc Tình, trước đây anh để em chờ quá nhiều lần, sau này sẽ không như thế nữa."

Tôi nhíu mày đẩy anh ra, lẩm bẩm: "Nhanh lái đi, em muốn về nhà ngủ!"

Anh khẽ cười xoa đầu tôi: "Tửu lượng ít ỏi thế này mà dám nhậu nhẹt? Sau này phải trông em ch/ặt hơn, không lại bị người ta lừa b/án mất."

9

Diệp Chi Thiên như bị ai đó chiếm h/ồn, hoàn toàn biến thành người khác.

Mối qu/an h/ệ của chúng tôi đảo ngược, giờ anh mới là người bám dính.

Ngày nào cũng đón tôi tan làm đúng giờ, không còn tụ tập với mấy người bạn cùng nhà nữa, nhất quyết phải ăn tối cùng tôi ở nhà.

Tôi nói mình phải ôn thi chứng chỉ, không có thời gian và sức lực nấu nướng.

Anh bảo sẽ tự tay vào bếp.

Và anh thực sự làm được như lời hứa.

Mỗi ngày về nhà, anh đều ghé siêu thị gần khu m/ua đồ, bước vào bếp tất bật ngay khi về tới cửa.

Tôi tưởng Diệp Chi Thiên không biết nấu ăn.

Bởi trước giờ, anh chưa từng nấu cho tôi dù chỉ một bữa.

Không ngờ, tay nghề của anh khá ổn.

Hóa ra không phải không biết, chỉ là không muốn nấu cho tôi thôi.

Trương Khả Khả từng đăng ảnh anh nấu cháo lên trang cá nhân.

Giờ đây, Diệp Chi Thiên như muốn khoe hết tài nấu nướng với tôi, ngày nào cũng có món mới.

Ăn xong, anh còn không cho tôi rửa bát, hối thúc tôi đi học bài ngay.

Sự chu đáo của Diệp Chi Thiên lại khiến tôi như ngồi trên đống lửa.

Tôi không hề cảm thấy thoải mái, chỉ thấy áp lực tăng gấp bội.

Bởi trong lúc tôi học, anh liên tục mở cửa phòng sách, hỏi tôi có muốn uống nước không, có ăn trái cây không.

Anh làm phiền tôi.

Tôi rất bực bội.

Thế là tôi nói dối anh, bảo dạo này phải tăng ca, ngày nào cũng 8 giờ tối mới về.

Thực tế, tan làm tôi ở lại văn phòng học bài.

Không bị anh quấy rầy, cuối cùng cũng có chút yên tĩnh.

Hôm đó, tan làm tôi lôi tài liệu ôn tập ra xem.

Nửa tiếng sau, cả tòa nhà mất điện.

Tôi đi hỏi bác bảo vệ, bác bảo không rõ đường dây nào hỏng, đang tìm người sửa.

Thu xếp tài liệu xong, tôi lao thẳng sang quán cà phê đối diện.

Gọi một ly cà phê, tôi ngồi đó giải đề suốt hai tiếng.

Xong việc, tôi vội quay lại tòa nhà văn phòng bên kia đường.

Tôi đã bảo Diệp Chi Thiên dạo này tăng ca, không cần đón nữa.

Nhưng anh vẫn kiên quyết mỗi tối 8 giờ đều tới đón.

Khi tôi xuống tới lầu, xe anh vừa chạy tới.

Dạo này, anh nói nhiều hơn hẳn, luôn tìm đủ chủ đề trò chuyện.

Hỏi thăm công việc, việc ôn thi, qu/an h/ệ với đồng nghiệp.

Dù tôi chỉ trả lời qua loa, nhiệt tình của anh vẫn không giảm.

Nhưng tối nay, suốt đường về anh im lặng không nói gì.

Cũng tốt, tôi có thể nhắm mắt thư giãn chút.

10

Bước vào nhà, đang thay giày thì Diệp Chi Thiên phá vỡ im lặng.

"Mấy ngày nay em không hề tăng ca phải không?"

Tôi gi/ật mình, thừa nhận luôn: "Ừ."

"Mỗi ngày tan làm, anh lái xe thẳng đến dưới tòa nhà công ty em đợi. Thường đến nơi khoảng 6 giờ rưỡi, anh ngồi trong xe suốt một tiếng rưỡi đợi em xuống. Hôm nay cũng vậy, nhưng vừa tới nơi thì tòa nhà mất điện. Anh thấy em chạy ra từ cửa chính, chưa kịp gọi thì em đã lao sang bên kia đường. Anh đi theo sau, nhìn thấy em làm bài trong quán cà phê đến tận 8 giờ."

"À, anh thấy rồi sao không gọi em." Tôi hơi ngượng ngùng.

"Mấy ngày nay, em không hề tăng ca, toàn ở văn phòng học bài đúng không? Vậy sao không về nhà học? Diệc Tình, chúng ta chưa cưới mà em đã chán về nhà rồi sao? Thà trốn trong văn phòng còn hơn gặp anh? Anh làm gì không tốt, em cứ nói, anh đều có thể sửa."

Đã nói đến đây, tôi mím môi: "Được rồi, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về mối qu/an h/ệ này—"

"Diệc Tình, anh nhớ ra mai phải đi công tác ở tỉnh bên." Diệp Chi Thiên đột ngột ngắt lời tôi, "Mai phải dậy sớm, hôm nay đi ngủ sớm đi, có chuyện gì đợi anh về nói sau nhé!"

Không biết có phải ảo giác không, trong ánh mắt anh thoáng nét hoảng hốt.

Tôi thở dài: "Được thôi! Anh đã thu xếp hành lý chưa?"

"Chưa."

"Vậy anh thu xếp nhanh đi, em đi tắm trước."

Trước kia, mỗi lần Diệp Chi Thiên công tác, tôi đều giúp anh sắp xếp đồ đạc, nhưng giờ tôi đã hết kiên nhẫn rồi.

Sáng hôm sau, nhìn Diệp Chi Thiên xách vali ra cửa, lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm lâu lắm rồi không có.

Mấy ngày tới không phải đối mặt với anh, tôi có thể tận hưởng thời gian một mình.

Ngày thứ ba Diệp Chi Thiên đi công tác, buổi trưa tôi nhận điện thoại từ Trương Khả Khả.

Cô ấy bảo Diệp Chi Thiên bị cảm nặng, đang truyền dịch ở bệ/nh viện trung tâm.

Nhân giờ nghỉ trưa, tôi bắt taxi đến bệ/nh viện.

Diệp Chi Thiên mặt mày tái nhợt, dựa vào ghế truyền dịch, người uể oải, trông bệ/nh khá nặng.

"Anh không đi công tác rồi sao?"

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 10:07
0
20/10/2025 10:07
0
24/10/2025 09:03
0
24/10/2025 09:02
0
24/10/2025 09:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu