Tình yêu đã tan biến hoàn toàn

Chương 4

24/10/2025 09:02

Trương Khả Khả nói.

Đến bên xe, tôi mở ngay cửa sau rồi bước lên. Vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại ra làm đề thi. Trước khi ôn chứng chỉ, tôi tự lập kế hoạch mỗi ngày dành hai tiếng học bài. Hôm nay làm việc bận quá, đến giờ vẫn chưa học được phút nào, phải tranh thủ từng giây. Tôi nghĩ nửa tiếng trên đường về dùng để làm đề, tới nhà chỉ cần học thêm một tiếng rưỡi nữa là đủ.

Chăm chú làm vài câu, tôi mới nhận ra không khí trong xe hôm nay đặc biệt im ắng.

"A Thiên, nãy em nói chuyện mà anh toàn trả lời qua quýt 'ừ', 'ừm' thế này, em gi/ận đấy!"

Im lặng một lúc, Trương Khả Khả lên tiếng.

Diệp Chi Thiên: "Hôm nay mệt rồi, Khả Khả đừng làm phiền anh lái xe."

"Hừ!" Trương Khả Khả cũng không nói gì thêm.

Xuống xe, cô ấy đóng sầm cửa tỏ ý bất mãn.

Về đến nhà, tôi lập tức chui vào phòng sách. Một tiếng rưỡi sau bước ra, Diệp Chi Thiên đã vào phòng ngủ phụ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ sau vụ cãi nhau, chúng tôi luôn ngủ riêng. Diệp Chi Thiên vốn tính kiêu ngạo, nếu tôi không chịu mềm mỏng trước, anh ấy sẽ chẳng bao giờ chủ động bước qua. Như thế cũng tốt.

7

Sáng hôm sau, bước ra khỏi phòng ngủ, tôi bất ngờ thấy Diệp Chi Thiên đã dậy.

"Em đi vệ sinh trước đi, lát anh đưa đi làm." Anh ngồi trên sofa nhìn tôi.

"Không cần đâu, em đi xe đồng nghiệp."

Lúc ra cửa, anh theo sát phía sau.

"Cứ đi xe anh cho tiện, làm phiền người ta không hay."

"Không phiền đâu, em trả tiền rồi."

Sau khi Diệp Chi Thiên m/ua xe, anh cũng từng đưa đón tôi một thời gian. Về sau, anh bắt đầu thấy phiền. Vì chỗ làm của tôi và anh không hoàn toàn thuận đường, phải đi vòng thêm đoạn, anh cho là mất thời gian.

"Sau này em tự đi tàu điện đi, sáng anh muốn ngủ thêm."

Anh ném cho tôi câu đó rồi không bao giờ đưa đi làm nữa. Lý do không đón về càng nhiều: tăng ca, liên hoan đồng nghiệp, đi chơi với bạn... đại loại là không khớp giờ tan làm của tôi.

Sau này, có đồng nghiệp trong nhóm hỏi ai thuận đường thì đi chung xe, nhưng phải trả tiền. Đúng lúc chúng tôi cùng đường, thế là tôi hàng ngày đi xe anh ấy, vừa rẻ hơn tàu điện lại tiết kiệm thời gian.

Còn buổi tối về, nếu đi xe đồng nghiệp mỗi ngày thì mỗi tháng tốn thêm hai trăm. Tôi nghĩ tối không vội, nên vẫn chọn đi tàu điện về để tiết kiệm chút tiền.

Diệp Chi Thiên đưa tôi ra cổng khu nhà, nhìn tôi lên xe đồng nghiệp.

Vừa tới văn phòng, tôi nhận được tin nhắn của anh.

"Đi chung xe với đồng nghiệp đó chỉ mình em thôi à?"

Tôi trả lời: "Ừ, trong công ty chỉ có hai đứa em thuận đường."

"Thôi để anh đưa em đi. Thanh niên nam nữ ngày nào cũng đi chung, đồng nghiệp khác bàn tán không hay."

"Chẳng ai bàn tán gì đâu. Mà anh không muốn ngủ nướng à?"

"Từ mai anh sẽ dậy cùng em mỗi ngày."

"Để tháng sau đi, tháng này em trả tiền cho người ta rồi."

Bên kia im lặng. Tôi tập trung làm việc.

Bữa trưa, Diệp Chi Thiên lại nhắn tin. Mở ra xem là một bức ảnh.

"Đồ ăn căng tin công ty, cũng được nhỉ?"

Tôi không trả lời. Anh lại nhắn: "Trưa em ăn gì?"

Tôi không hiểu Diệp Chi Thiên đang chia sẻ cuộc sống với tôi sao? Trước đây, đây luôn là việc của tôi.

Lướt lại lịch sử chat, toàn là tin nhắn một chiều từ tôi. Vì thích Diệp Chi Thiên, tôi luôn muốn chia sẻ với anh mọi thứ. Thấy chó con dễ thương trên đường, uống ly nước ngon, bị sếp khen/chê, vấp ngã khi đi, phát hiện địa điểm check-in mới nổi...

Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tôi đều thích kể với anh.

Mới yêu nhau, chúng tôi còn có qua có lại. Dần dần thành ra tôi gửi cả tràng dài, anh chỉ trả lời dòng cuối với hai ba chữ. Tôi biết nhiều khi anh còn chẳng thèm đọc những gì tôi háo hức chia sẻ. Từ buồn bã ban đầu, tôi dần quen. Ai bảo tôi thích anh, ai bảo tôi yêu quá hèn mọn.

Rốt cuộc, nhiệt tình chia sẻ trong tôi tắt lịm, không còn hứng thú nhắn tin cho anh nữa. Xem lại lịch sử gần đây, tôi nhận ra cả tuần mình chưa chủ động nhắn cho anh một tin nào.

8

Hôm nay thứ Sáu, có đồng nghiệp rủ cả phòng đi ăn tối. Trước giờ những buổi như thế tôi đều không tham gia. Mới đi làm, thi thoảng tôi cũng đi liên hoan với đồng nghiệp. Nhưng Diệp Chi Thiên thường xuyên đi ăn tối với nhóm bạn đại học, một tuần chỉ ăn ở nhà được hai ba bữa.

Có lần tôi đi ăn với đồng nghiệp, đúng hôm Diệp Chi Thiên về sớm, anh gọi điện hỏi tôi đâu. Tôi hối h/ận vô cùng, nghĩ số bữa anh ăn ở nhà vốn đã ít, tôi lại bỏ lỡ một lần. Từ đó về sau, để không bỏ lỡ cơ hội ăn tối cùng anh, tôi không tham gia bất cứ buổi liên hoan đồng nghiệp nào nữa. Tối nào tan làm cũng về sớm, tự nấu cơm chờ đợi sự xuất hiện ngẫu nhiên của Diệp Chi Thiên.

Vì thế, qu/an h/ệ với đồng nghiệp của tôi khá hời hợt. Đi làm mấy năm rồi mà với người cùng phòng cũng chỉ xã giao.

Nghĩ một lát, tôi nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Tối nay đi đâu ăn, cho em đi với."

Đồng nghiệp reo lên: "Ôi Tần Diệc Tình cũng đi, tối nay không ai được bỏ về đâu nhé, hiếm hoi lắm mới đông đủ thế này!"

Sắp tan làm, Diệp Chi Thiên gọi điện.

"Diệc Tình, lát anh qua đón em. Chúng mình đi chợ, lâu rồi chưa cùng nhau nấu ăn."

"Không cần đâu, tối em đi ăn với đồng nghiệp."

"Hay là—"

"Mấy lần liên hoan em không đi, đã thành lập dị rồi, lần này không từ chối được." Tôi ngắt lời anh.

Bữa tối này hiếm hoi có mặt đầy đủ cả phòng, ai nấy đều vui vẻ. Tôi cũng uống chút rư/ợu. Trong bữa ăn, Diệp Chi Thiên gọi mấy lần hỏi mấy giờ xong để anh qua đón.

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 10:07
0
20/10/2025 10:07
0
24/10/2025 09:02
0
24/10/2025 09:01
0
24/10/2025 08:59
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu