Tình yêu sau hôn nhân

Chương 3

24/10/2025 10:23

Mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

Quản gia lái xe chở tôi và Lục Cảnh Kỳ đến nhà họ Giang.

Trên đường, tôi nhận được điện thoại của Giang Minh Châu.

"Giang Lê, ba bảo mày gọi xe riêng đi, đừng cưỡi cái xe điện cà tàng của mày nữa, nhà này không chịu nổi cái thể diện ấy đâu."

Giọng điệu châm chọc, đầy vẻ hả hê.

Tôi bình thản đáp: "Con biết rồi."

Giang Minh Châu cúp máy.

Lục Cảnh Kỳ bên cạnh hỏi: "Sao em có thể bình tĩnh thế?"

Tôi thở dài: "Quen rồi, thực ra em chỉ là con nuôi nhà họ Giang thôi. Họ nhận nuôi em chỉ để đ/á/nh bóng hình ảnh từ thiện."

Ngày đó, cha mẹ nuôi muốn tạo dựng hình tượng nhưng lại chê những đứa trẻ khác x/ấu xí hoặc khuyết tật.

Thế là họ chọn em.

Xinh đẹp lành lặn, nuôi lớn có thể dùng để gả b/án đổi lấy tài nguyên.

Tính toán chi li là vậy.

Nhưng số phận thật kỳ diệu, em kết bạn vo/ng niên với Nhị Trụ Gia ở công viên, rồi còn kết hôn với Lục Cảnh Kỳ nữa.

Nhà họ Giang đã tới.

Tôi định bước xuống.

Quản gia chặn lại, ông cầm máy ảnh nghiêm túc nói: "Thiếu phu nhân đợi chút, để tôi chọn góc quay đẹp."

Tôi: "Được..."

Vài phút sau, quản gia ngồi xổm ở tư thế kỳ quặc trước mặt tôi.

"Thiếu phu nhân có thể xuống xe rồi. À thiếu gia đừng vội, làm theo kịch bản nhé."

Khóe miệng Lục Cảnh Kỳ gi/ật giật.

Tôi bấm chuông cửa.

Tiếng bước chân vội vã hòa cùng giọng Giang Minh Châu cố tình nói to: "Giang Lê tới rồi! Nó không nghe lời ba, lại không có tiền, chắc lại bộ dạng nhếch nhác như mọi khi thôi."

"Cho cái kẻ bần tiện này vào nhà chỉ làm bẩn sàn nhà."

Cửa mở.

Giang Minh Châu nhếch mép: "Đem cái xe điện cà..."

Lời nói nghẹn lại.

Mặt cô ta đờ ra: "Giang Lê?"

"Là em." Tôi vuốt mái tóc dài: "Chị cả, hôm nay em xinh không?"

Giang Minh Châu biến sắc.

Ánh mắt cô ta dán ch/ặt vào chuỗi ngọc bích và chiếc váy dài trên người tôi.

"Sao mày có được bộ này?! Hãng này chưa phát hành, chị nhờ người xin mãi không được, làm sao mày m/ua được?!"

Tôi mỉm cười: "Em cũng không biết nữa. Lạ thật nhỉ, bộ đồ chị c/ầu x/in không được sao em đã mặc trên người rồi?"

Giang Minh Châu mặt mày tái mét.

Quản gia hài lòng: "Tốt! Biểu cảm rất đạt!"

Giang Minh Châu: "Ông là ai! Điên à!"

Quản gia đáp: "Tôi là đạo diễn tối nay, không cần để ý, xin cứ tiếp tục kh/inh bỉ đi ạ."

Giang Minh Châu: "Cút!"

Quản gia nhoẻn miệng, vừa nâng máy ảnh lên: "Không cút."

Tôi và Giang Minh Châu đứng cứng ở cửa tranh cãi.

Những người trong nhà ùa ra.

Giang Lâm - em trai họ Giang - đầu tiên nhìn thấy chiếc xe sang trước cổng.

Cậu ta vượt qua chúng tôi chạy ra, hét lên: "Xe mơ ước của em! Cả thành phố chỉ có một chiếc! Sao lại đậu trước nhà mình?"

Tôi mỉm cười: "Chị cả bảo không được làm nhà mất mặt, nên em đi xe này đến đó."

Giang Minh Châu trợn mắt.

Nhưng chốc lát sau, cô ta lại cười: "Muốn gả cho chú Lưu mà em cũng dụng tâm thật đấy, ăn mặc và xuất hiện lòe loẹt thế này, gấp gáp thu hút đàn ông đến vậy sao?"

Lời vừa dứt, một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi.

Tuổi chừng tứ tuần, tóc thưa thớt, bụng phệ.

Ánh mắt người đàn ông dán vào người tôi: "Đây hẳn là Tiểu Lê rồi, giống như ba cháu nói, trẻ trung xinh đẹp."

Ba tôi bước lên, nịnh nọt cười: "Lưu tổng thích thì mấy bữa nữa tôi cho nó sang ở với ngài."

Người đàn ông gật đầu.

Đúng lúc này, quản gia bất ngờ chạy như vận động viên về phía chiếc xe.

Người đàn ông sững lại.

Tiếp theo, hắn thấy Lục Cảnh Kỳ bước xuống xe.

Lục Cảnh Kỳ lạnh giọng: "Lão đăng... à quên, Giang tổng, tôi còn đứng đây mà ông đã đưa vợ tôi cho người khác rồi."

"Ông xem nhà họ Lục chúng tôi ch*t hết rồi sao?"

Ngón chân tôi co quắp, chuẩn bị đào hầm.

Cả nhà họ Giang đứng như trời trồng.

Giang Minh Châu thét lên: "Lục Cảnh Kỳ! Giang Lê! Vợ?!"

Lục Cảnh Kỳ nhíu mày: "Cô gọi vợ cái gì? Giang Lê là vợ tôi."

Tay cô ta giơ lên, móng nhọn hoắt chuẩn bị đ/âm vào đầu tôi.

Lục Cảnh Kỳ chặn lại, t/át bay bàn tay đó.

Rồi anh quay sang: "Quản gia, đưa khăn ướt, tay tôi chỉ được chạm vào vợ tôi thôi."

Quản gia móc túi lấy khăn ướt khử trùng.

Lục Cảnh Kỳ cầm lấy, kỳ cọ từng ngón tay tỉ mỉ.

Giang Minh Châu nh/ục nh/ã nhưng vẫn ngoan cố:

"Giả mạo đấy! Làm sao cậu là Lục Cảnh Kỳ được? Giang Lê, có phải mày không muốn gả cho chú Lưu nên thuê người giả làm Lục Cảnh Kỳ hộ mày không?!"

Lục Cảnh Kỳ cười khẩy: "Ai dám giả mạo tôi."

Giang Lâm bên cạnh phụ họa: "Chị, em xem rồi, xe đó thật, chính là chiếc của nhà họ Lục."

Rồi cậu ta nhìn Lục Cảnh Kỳ đầy nịnh bợ: "Anh rể ơi, xe đó cho em lái thử được không?"

Lục Cảnh Kỳ: "Tôi nghe theo vợ tôi."

Tôi cười: "Không được nhé."

Giang Minh Châu vẫn không tin: "Không thể nào!"

Thế là giấy đăng ký kết hôn được Lục Cảnh Kỳ lấy ra.

Mấy người họ chen nhau xem.

Quản gia cầm máy quay xoay quanh ghi hình biểu cảm của họ.

Một phút sau, ba tôi hất người đàn ông hói đầu ra.

"Tiểu Lê, chuyện này của con... yêu đương kết hôn cũng không nói với nhà. Con rể à, hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện đưa Tiểu Lê cho người ta làm gì có."

Lục Cảnh Kỳ lạnh lùng: "Ý ông là tôi bị đi/ếc?"

"Không phải không phải, Tiểu Lê, vào đi con, dẫn con rể vào nhà ngồi đi." Ba tôi nịnh nọt cười, "Con rể à, hai đứa đã kết hôn, hai nhà đều làm kinh doanh, hay là vào bàn hợp tác nhé?"

Lục Cảnh Kỳ không nhúc nhích: "Vợ à, anh có nên vào hợp tác với họ không?"

Tôi mỉm cười mấp máy môi hồng: "Tất nhiên là..."

Trước ánh mắt mong đợi của ba tôi, tôi nói nốt câu sau.

"...không vào."

Những người đối diện biến sắc, mặt ai cũng khó coi.

Còn bên này.

Lục Cảnh Kỳ âu yếm: "Anh nghe lời em."

Quản gia: "Tốt! Hoàn hảo! C/ắt!"

Quản gia đứng thẳng, trở về dáng vẻ bình thường: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, về thôi, lão gia còn đợi hai vị dùng cơm."

Bộ phim tối nay là do quản gia biên tập.

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 10:17
0
20/10/2025 10:17
0
24/10/2025 10:23
0
24/10/2025 10:21
0
24/10/2025 10:15
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu