Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Con không rút dây mạng, lại chơi máy tính phải không?”
“May là hôm nay mẹ đi làm về có m/ua dưa hấu, con thích ăn dưa lắm mà.”
“Chẳng thích ăn thịt chỉ thích ăn ruột, đến vỏ dưa con cũng gặm sạch.”
“Lý Văn, chỉ có con mới ăn dưa kiểu này.”
“Lý Văn, mẹ nhớ con lắm.”
35
Rất lâu sau, bà Hà nói với tôi rằng m/a không thể khóc.
Không có thân x/á/c, cũng không có vật chứa cho nước mắt.
Lúc ấy, trong huyết quản Lý Văn đã không còn m/áu.
Thân thể có lẽ đã th/ối r/ữa.
Nhưng tại sao?
Dưới ánh trăng,
nước mắt Lý Văn như hai dòng sông nhỏ.
36
Trước khi cơn mưa tạnh,
Lý Văn bước tới, ôm lấy mẹ một cái nhẹ bẫng.
Rồi tan chảy trong vòng tay bà.
Mẹ Lý Văn đứng dưới mái hiên, không hề dính mưa.
Trong lòng chỉ còn lại hơi ẩm.
37
Châu Á Nam vươn vai, bảo cô ấy chuẩn bị về nhà ăn đò/n.
Hôm nay cô vừa nhảy cửa sổ, vừa về muộn, đúng là tội phạm ngoài vòng pháp luật.
Tôi đoán mẹ cô ấy sẽ lấy chày cán bột đ/á/nh.
Đoán sai rồi.
Mẹ tôi lấy chày cán bột đ/á/nh tôi.
Mông đỏ rát như lửa đ/ốt.
Tôi mếu máo cắn môi, chỉ nằm sấp ngủ được.
Khóc đến kiệt sức,
tôi thiếp đi lúc nào không hay.
38
Trong mơ,
tôi ôm mông đ/au nhức, đứng bên bờ sông.
Trời tối đen, tôi sợ hãi.
Hoảng lo/ạn, tôi gọi Lý Văn.
Nhưng gọi đến khản cổ, Lý Văn vẫn không đáp.
Tôi cởi giày vớ, bước xuống chỗ nước nông, đ/ập chân tìm cô ấy dưới sông.
Nước ngập qua bắp chân, eo, ng/ực.
Tràn vào miệng, mũi.
Tôi ho đến mức không mở nổi mắt.
Ý thức nhớt nhát như cháo bát bảo mẹ tôi nấu hỏng.
Tôi sắp ch*t rồi.
Bỗng có ai đó nắm lấy cổ tay kéo tôi lại.
Tôi khóc ôm ch/ặt người ấy.
Là Lý Văn.
Lý Văn ướt sũng.
Tôi nghe thấy lồng ng/ực cô ấy cất tiếng:
—Đại Diêu, tớ phải đi rồi.
Tôi khóc hỏi: Cậu đi đâu thế?
—Đại Diêu, có người đến đón tớ rồi.
Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ,
bỗng trợn mắt kinh ngạc.
Bà Hà đứng đó.
Bà Hà toàn thân phát sáng, chân đạp trên đóa sen khổng lồ.
Bà Hà mỉm cười vẫy tay với Lý Văn.
Lý Văn trở nên nhẹ bẫng, tôi không giữ được nữa.
39
Tôi đuổi theo Lý Văn.
—Lý Văn, cậu đi đâu thế?
Trẹo chân, đầu gối đ/ập vào đ/á.
Không kịp đ/au, tôi tiếp tục chạy, nước mắt bị gió thổi bay.
“Lý Văn, cậu đi đâu?”
“Lý Văn, cậu định đi đâu vậy?”
Càng đuổi, Lý Văn càng xa.
Dù tôi có khóc gào thế nào.
Hình như tôi mãi mãi không đuổi kịp Lý Văn.
Tôi chạy mãi, khóc không ngừng.
Cho đến khi có người nói:
—Đại Diêu, đừng đuổi nữa.
—Đại Diêu, cậu phải lớn rồi.
—Cậu không thể ở lại đây nữa.
Tôi ngẩn ngơ ngước lên.
Thì ra mùa hè năm 2013 đã kết thúc.
40
Sau này Châu Á Nam thi đỗ Phục Đán.
Xưởng cũ di dời, tôi theo bố mẹ lên thành phố.
Chúng tôi chuyển đến khu Hoa Viên, hàng xóm là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Tòa nhà số 2 có nhóm ông bà vui tính.
Nào là tổng giám đốc 80 tuổi, chú nghiên c/ứu người ngoài hành tinh…
Dĩ nhiên đó đều là chuyện sau này.
41
Tôi thường mơ đi mơ lại giấc mơ này mỗi hè.
Cảm giác ch*t đuối trong mơ, tôi không biết từ đâu ra.
Nước sông tràn vào miệng, khoang mũi.
Sống động đến lạ.
Để giải đáp thắc mắc, mùa hè này tôi và Châu Á Nam cùng về quê bằng tàu hỏa.
Làng xóm đã bị giải tỏa quá nửa.
Đứng bên sông, tôi nhắc chuyện ngày xưa.
Châu Á Nam lắc đầu ngơ ngác.
Chỉ nhớ Lý Văn ch*t đuối vào hè 2013.
“Mười dặm quanh đây thật sự có bà đồng, nhưng không họ Hà.”
“Nghe mẹ tớ nói, bà ấy mất từ mười năm trước rồi.”
Tôi không khỏi nghi ngờ.
Liệu có thật sự tồn tại nhân vật bà Hà?
Không biết nữa.
Chỉ biết rằng sông đầy hoa sen.
Châu Á Nam lại nói:
“Thật ra cũng lạ, năm 2013 trời hạn hán, chỉ có một trận mưa lớn.”
“Lúc Lý Văn ch*t đuối, sông đang cạn, nước ven bờ không sâu.”
“Dù Lý Văn lúc đó chỉ là đứa trẻ, tỉnh táo, việc trượt chân rất khó xảy ra.”
“Trừ khi cô ấy chủ động đi vào chỗ sâu, mới có thể bị sóng cuốn đi.”
Cô ấy ngắt lá sen che nắng, đổi giọng:
“Hồi nhà cậu ngốc nghếch, nếu cậu trượt chân ngã xuống nước thì còn hợp lý hơn.”
Lại chê tôi nữa rồi.
Tôi gãi đầu: “Hồi nhỏ tớ ngốc thật sao?”
Châu Á Nam đảo mắt: “Rất ngốc, còn hay nói nhảm, mẹ tớ bảo cậu thiếu một mảng h/ồn, không thông nhân gian chỉ thông địa phủ.”
“Thôi được, cậu biết đấy, bác sĩ bảo hồi nhỏ tớ bị chậm phát triển trí tuệ nhẹ, cộng thêm trí tưởng tượng phong phú quá…”
Vẫn nhớ như in cảnh mẹ dắt tôi đến bệ/nh viện hạng nhất, phải uống đủ thứ th/uốc, y tá véo má bắt tôi tiêm…
Tôi thở dài: “Đến tuổi dậy thì thì bình thường lại rồi mà.”
Châu Á Nam chống cằm: “Thật ra, trí tưởng tượng phong phú cũng tốt, nên cậu mới viết truyện được đó.”
42
Đúng vậy.
Lớn lên, tôi luôn viết truyện.
Để xả bớt trí tưởng tượng không chỗ dung thân.
Châu Á Nam không thích đọc tiểu thuyết tôi viết.
Cô ấy bảo tôi viết quá phi lý.
Nhưng viết tiểu thuyết chính là ghép nối mảnh đời vụn vặt, rồi gia công nghệ thuật.
Ví dụ “hoa sen” cộng “bà đồng” thành bà Hà đạp sen.
Châu Á Nam căn bản không hiểu!
Úi, tôi đành năn nỉ cô ấy đọc truyện mình thôi.
43
Trên tàu về, tôi còn một câu hỏi muốn hỏi Châu Á Nam.
“Châu Á Nam, hồi nhỏ cậu luôn chê tớ ngốc.”
“Sau này sao lại chịu làm bạn với tớ?”
Hồi nhỏ, tôi sợ nhất là không có bạn.
Tàu chui qua hầm.
Châu Á Nam chống cằm nhìn ra cửa sổ.
Cô ấy nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“Hồi đấy có người trong mơ gửi gắm cậu cho tớ.”
44
Châu Á Nam còn nói.
“Này Đại Diêu, nếu năm 2013 thật sự là cậu trượt chân ngã xuống nước.”
“Lý Văn sẽ xuống c/ứu cậu chứ?”
Tôi nghĩ…
Lý Văn sẽ làm vậy.
Tôi đã thấy cô ấy trong mơ rồi.
(Hết)
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook