Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi bị hai anh em nhà họ Lâm này mê hoặc đến mụ mị.
Cho đến khi Lâm Thâm lên tiếng kéo tôi ra khỏi hồi tưởng: "Không đúng rồi chị, lúc nãy Miểu Miểu gọi chị là gì? Chị dâu?"
Cậu ta nghi ngờ nhìn về phía Phương Thời đang đứng trong góc, rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ:
"Chị ơi, đó là... anh rể?"
"Rể cái đầu! Đồng chí này đừng có chuyển hướng mâu thuẫn, hiện tại là em bị bắt gặp nhé! Em phải giải trình với tổ chức!"
Lâm Thâm lại cúi đầu xuống.
Một lúc sau, Lâm Thâm và Phương Miểu làm kiểm điểm trước mặt giáo viên, cam kết sau này sẽ tập trung vào học hành.
Dù sao hai đứa cũng chỉ giả vờ thôi, nên khi kiểm điểm thái độ vô cùng thành khẩn, thầy giáo hài lòng cho về.
Hai đứa tiếp tục đi học.
Còn tôi cùng Phương Thời ra cổng trường.
Để tránh khó xử, tôi cứ lẽo đẽo đi sau lưng anh ấy.
Cho đến khi bước chân Phương Thời càng lúc càng chậm, khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp...
Phương Thời đột nhiên quay đầu hỏi: "Anh có xe, tiện đường đưa em về nhé?"
Tôi gi/ật mình: "À không cần đâu, em giờ không ở đó nữa. Nhà mới cách nhà anh xa lắm, không tiện đường đâu."
Phương Thời nhấn mạnh: "Tiện đường mà."
Hả?
3
Không hiểu vì sao Phương Thời cứ khăng khăng thế.
Nhưng tôi còn bướng hơn cả anh ấy, tôi nhất quyết không ngồi xe của bạn trai cũ.
Hơn nữa... tôi cũng không có mặt mũi nào gặp anh.
Hồi đó sau khi thi đại học xong, đáng lẽ chúng tôi định cùng nhau đăng ký nguyện vọng.
Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, trong tương lai mà hai đứa mơ ước luôn có hình bóng của nhau.
Tiếc thay chuyện tốt đẹp trên đời dễ sinh biến.
Bố mẹ tôi gặp t/ai n/ạn xe, để lại một khoản tiền bồi thường và tài sản kha khá.
Chỉ còn lại tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, và đứa em trai đang học cấp hai.
Rồi chỉ sau một đêm, đột nhiên xuất hiện mấy người "họ hàng" từ đâu nhảy ra.
Họ nói sẽ thay bố mẹ chăm sóc chúng tôi.
Nghe thì hay đấy, nhưng thực chất ai cũng có ý đồ riêng, đều nhắm vào số tiền bố mẹ để lại.
Suốt quãng thời gian đó tôi bận đối phó với họ.
Chuyển trường cho em trai, chuyển nhà, đổi số liên lạc, chuẩn bị c/ắt đ/ứt mọi thứ từ quá khứ.
Phương Thời phát hiện ra điều bất thường, hỏi tôi: "Thiển Thiển, có chuyện gì vậy? Em có thể nói với anh."
Giọng anh bên kia đầu dây đầy lo lắng.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh lúc đó.
Đôi mắt luôn điềm tĩnh với người ngoài, lúc ấy chắc hẳn không được bình thản.
Có một khoảnh khắc tôi muốn nói ra hết.
Nhưng tôi kìm lại được.
Lúc đó, tôi không có lý do gì để tin bất cứ ai.
Vả lại đây vốn là chuyện nhà tôi, sao lại bắt anh phải phiền lòng cùng?
Thế là tôi đề nghị chia tay.
"Phương Thời, em cảm thấy mình không còn thích anh nữa. Chúng ta dừng lại ở đây nhé."
Trả lời tôi là sự im lặng kéo dài mấy chục giây.
Trong ống nghe văng vẳng tiếng gió và hơi thở, rồi anh khẽ nói: "Không được."
Không được gì?
Không được tùy tiện đề nghị chia tay như vậy.
Ngày xưa chính tôi là người tỏ tình trước.
Phương Thời nổi tiếng là cao lãnh học bá, nhưng tôi chẳng sợ gì, chỉ tin vào một điều: thích thì theo đuổi.
Quan tâm hết mực là chuyện thường ngày, cuối cùng Phương Thời không chịu nổi, hỏi tôi: "Anh không xứng để em đối tốt thế."
Tôi cong môi: "Vậy anh đối tốt hơn với em là được."
Phương Thời trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật đầu: "Có lý."
Từ đó về sau, anh dẫn tôi bước vào con đường học hành chăm chỉ không lối thoát.
Hẹn hò toàn là học chung.
Anh bảo: "Nghe nói hoa anh đào ở A đại rất đẹp, chúng mình cùng đi ngắm nhé."
Tiếc là sau này, tôi đã không đến A đại.
Mà chọn B đại cách xa ngàn dặm.
Đôi ngả phân ly.
Tôi thậm chí không dám xuất hiện trước mặt bạn cũ.
Ngay cả bảng vinh danh sau kỳ thi, tôi cũng xin thầy cô đừng đăng thông tin của mình.
Tôi không muốn bị đám "họ hàng" đó tìm thấy.
Chỉ khi tiền nằm trong tay mình, tôi mới đảm bảo được cuộc sống cho hai chị em.
Lâm Thâm nhỏ vốn rất nghịch ngợm, hoạt bát hay cười.
Sau khi nhà có biến, cậu trở nên trầm lặng ít nói, chỉ khi tôi hoàn thành thủ tục chuyển trường cho cậu, dọn đến nhà mới, cậu ngồi trong phòng khách lạ hoắc bỗng hỏi tôi:
"Chị ơi, đây có phải nhà mình từ nay về sau không?"
Thiếu niên mười ba tuổi làm gì cứng rắn thế, chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.
Tôi vỗ vai cậu: "Ừ. Từ nay chỗ nào có chị, đó là nhà của hai chị em."
Lâm Thâm khóc.
Cuối cùng cậu đỏ mắt vào bếp nấu hai bát mì, đưa cho tôi đang dọn dẹp nhà cửa.
"Chị ăn tạm đi."
Đó là bát mì khó ăn nhất tôi từng nếm.
Đánh dấu việc từ đó về sau, không ai trong hai chúng tôi còn là trẻ con nữa.
4
Tôi không ngờ lời Phương Thời nói "tiện đường" lại là thật.
Chưa đầy vài ngày sau, nhà bên cạnh có người mới chuyển đến, đồ đạc chuyển đi chuyển lại mấy lượt.
Tôi thò đầu ra xem, bỗng nghe thấy giọng quen thuộc:
"Bác ơi, mấy thứ bên trong quan trọng lắm, nhờ bác cẩn thận chút."
Một lát sau, khuôn mặt Phương Thời tươi rói hiện ra trước mặt tôi.
Tôi hét chói tai rồi lập tức rút vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Tựa lưng vào cửa, tim tôi vẫn đ/ập thình thịch.
Cùng một khuôn mặt, cùng một giọng nói, trên đời không thể có Phương Thời thứ hai đúng không?
Tôi đứng hình.
Hôm qua bị gọi đến trường, ít nhất tôi còn chải chuốt chút, ra dáng con người.
Hôm nay... tôi liếc nhìn bộ đồ ngủ hình heo con, tay cầm nửa hộp kem, tóc buộc đại qua loa.
Ha ha, trước mặt người yêu cũ thật là mất mặt.
Nhìn là biết sống không ra gì.
Việc Phương Thời chuyển đến kế bên khiến tâm h/ồn non nớt của tôi chấn động dữ dội.
Tôi nằm lì ở nhà cả ngày, thậm chí không dám gọi đồ ăn.
Sợ mở cửa nhận đồ lại gặp anh.
Nhưng đến tối, tôi đói không chịu nổi, đành phải gọi món nướng.
Nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa lén lút, nhưng không phải shipper.
Mà là Phương Thời.
Anh ôm một chồng bánh ngọt đóng gói cẩn thận.
Anh đưa cho tôi một hộp: "Anh mới chuyển đến, từ nay là hàng xóm, mong được em giúp đỡ."
Tôi không nhận.
Cứ giằng co thế, Phương Thời bỗng nói thêm: "Cầm đi, mỗi, mỗi nhà hàng xóm đều có."
Như để chứng minh, Phương Thời gõ cửa nhà chéo đối diện.
Sau khi chứng kiến anh hoàn thành quá trình giao tiếp với người khác, anh quay lại, miệng cố gượng nở nụ cười:
Chương 8
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Chương 9
Chương 5
Chương 10
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook