Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Tuệ Ninh không kiểm soát cuộc đời tôi, cô ấy là người định hướng cuộc đời tôi, là vô lăng dẫn lối tôi đi. Những lời cô ấy nói luôn đúng đắn, đó là sự thực đã được kiểm chứng qua vô số lần.”
“Mẹ à, hay là mẹ cũng nghe lời Tuệ Ninh đi, nghe cô ấy chắc chắn không sai.”
Trần phu nhân không tin, không sao, sau đó tôi đã trò chuyện thâu đêm với bà. Khi đôi mắt bà đã díp lại vì mệt mỏi, cũng là lúc ý chí yếu nhất, tôi đã hiểu được những nỗi khổ tâm nhiều năm qua của bà. Chồng Trần phu nhân thiếu sự quan tâm, nên bà mới muốn dồn hết tâm sức vào con trai. Tôi khuyên bà nên ra ngoài giao lưu nhiều hơn, Trần phu nhân nghe theo lời tôi. Nhưng bà lại bị các quý bà trong giới thượng lưu xa lánh.
Tôi bảo bà đừng sợ, để tôi lo việc này. Tôi tiến thẳng đến nhóm phu nhân giàu có đó và đưa ra yêu cầu: “Xin các vị hãy đối xử tử tế với mẹ của bạn trai tôi, nếu không tôi sẽ ngừng dạy kèm cho con cái các vị.” Nhóm phu nhân kia sợ hãi, bởi khả năng quản lý người của tôi quá xuất sắc, kể cả những đứa trẻ hư mà chính họ cũng không quản nổi.
Sau khi giải quyết xong việc, tôi nói với Trần phu nhân: “Xin bà từ nay hãy thay câu 'Con quá mạnh mẽ' bằng 'Con thực sự có năng lực giải quyết vấn đề tuyệt vời', đó là nghệ thuật ngôn từ.” Trần phu nhân gật đầu mạnh mẽ. Bà ấy phục tôi.
Hiện tại, thím ba vẫn không ngừng tìm cách chia rẽ tôi và Trần phu nhân. “Con gái mạnh mẽ quá thật không tốt, con gái tôi Tương Ngôn Hi rất dịu dàng, sau này lấy chồng chắc chắn sẽ thuận theo nhà chồng.”
Trần phu nhân vận dụng nghệ thuật ngôn từ: “Tuệ Ninh rất tốt, tôi rất hài lòng vì con bé có năng lực giải quyết vấn đề quá xuất sắc.”
Mọi người cầm bát đứng hình. Lúc này, tôi mới thong thả đứng lên nói: “Thím ba ơi, dù chị họ Tương Ngôn Hi có thuận theo nhà chồng thế nào đi nữa, trên đời cũng hiếm có gia đình nào chịu nổi cảnh bữa nào cũng ăn mì đâu ạ.”
Phu nhân họ Tương không vui, bà ta lớn tiếng trách móc tôi: “Năm tháng trôi qua, chuyện tô mì vẫn chưa buông tha được sao?”
Tôi dùng giọng điệu đanh thép át hẳn bà ta: “Dĩ nhiên là không thể! Bà dễ dàng tha thứ cho một nhà ăn cắp vặt, vậy những việc Tương Ngôn Hi từng đổ lỗi cho Tương Nguyệt thì tính sao?”
Cả nhà họ Tương đờ đẫn nhìn tôi, tất cả thực khách trong nhà hàng đều hướng mắt về phía chúng tôi. Lần này tôi không buông tha, kể rõ ràng từng chi tiết cách họ đối xử với Tương Nguyệt, rồi lại thay cô ấy tha thứ cho người chị họ đ/ộc á/c, ăn cắp vặt.
Nhà hàng này gần cơ quan của phu nhân họ Tương, lại đúng dịp lễ nên có rất nhiều người quen. Sau khi lắng nghe những lời tố cáo của tôi về gia đình này, họ đều cho rằng nhà họ Tương quá u mê. Không yêu thương đứa con gái vừa đẹp người lại tốt bụng, ngược lại còn bênh vực đứa cháu gái tâm địa x/ấu xa.
Có câu nói rất hay: Chỉ cần bạn đưa ra yêu cầu, thế giới sẽ tự động tìm đồng đội phù hợp cho bạn. Những người từ lâu đã không ưa nhà họ Tương bắt đầu hắt đ/á xuống giếng.
“Hóa ra là nói về nhà họ Tương, họ vốn dĩ như thế, bạn không biết sao?”
“Các bạn không biết quá khứ đen tối của họ Tương đâu, để tôi kể từ từ.”
“Thảo nào người ta đều nói x/ấu nhà họ Tương, hóa ra những chuyện đó đều là thật.”
Nhà họ Tương x/ấu hổ không biết trốn vào đâu, vội vàng thanh toán hóa đơn rồi chuồn thẳng.
13
Tương Nguyệt sau khi về nhà đã đổi tên thành Triệu Nguyệt. Dù không thông minh xuất chúng, nhưng nhờ nỗ lực thầm lặng nhiều năm, cô ấy cũng thi đỗ vào một trường đại học khá tốt. Nhìn phiếu điểm, chính cô ấy cũng nói: “Mình cũng không tệ như họ nói.”
Tôi bảo: “Nếu ngày đó em được nuôi dưỡng bên cạnh chị, để chị quản lý em…”
Nhưng thành thật mà nói, con đường học vấn không phải là sở trường thực sự của Triệu Nguyệt. Tài năng thiên bẩm của cô ấy vẫn là nấu ăn. Cả nhà họ Triệu đều như vậy.
Bố tôi là vua nướng mọi, mẹ tôi là Tây Thi đậu phụ, anh cả là bếp trưởng khách sạn 5 sao, anh hai nổi tiếng khắp nơi với món mằn thắn. Sau khi con gái nuôi trở về, nhà lại thêm một đầu bếp nữa.
Tôi suy nghĩ một lát, tổng hợp những điểm mạnh về ẩm thực của cả nhà, rồi mở một tài khoản mạng xã hội. Chưa đầy một tháng đã nổi như cồn. Năm người nhìn vào dãy số dài trên màn hình, đờ đẫn không biết xử lý thế nào, đồng loạt hướng mắt về phía tôi.
“Khó quá, cái này tôi không quản nổi, không phải sở trường của tôi.”
“Đúng vậy, nhà họ Triệu chúng ta chỉ có một người giỏi quản lý thôi.”
“Việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp.”
Họ nhất trí giao việc này cho tôi. Thế là thứ khó quản lý nhất thế gian - “tiền bạc”, họ đều giao phó cho tôi.
Chương 8
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Chương 9
Chương 5
Chương 10
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook