Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lòng ta hơi run, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lười nhạt thường ngày, cất tiếng trước để giành chút thế chủ động:
"Thiên Tuế, ngài bắt ta đến là để tính sổ sao?"
Hắn không đáp, chỉ bước đến bàn, từ trong tay áo lấy ra một thứ.
Đó là bức thư đã ố vàng, nhăn nhúm.
"Tuyệt bút thư" của ta.
Hắn trải phẳng lá thư trên bàn, giọng điệu không lộ tâm tư: "Ngươi nói 'không chịu nổi nghèo khổ, hao mòn tuổi xuân'?"
Tim ta đ/ập thình thịch, miệng vẫn cố chối:
"Ừ thì, người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, chẳng phải rất đỗi bình thường sao?"
"Bình thường?" Hắn bỗng cười khẽ, nụ cười đầy bi thương, "Tô Miên Miên, ngươi xem ta là kẻ ngốc ư?"
Hắn ngẩng phắt mặt lên, ánh mắt như ki/ếm đ/âm xuyên ta:
"Sau khi ngươi đi, ta lục soát hết các tiệm cầm đồ ở Sóc Châu. Số tiền nuôi quân bí mật lúc ta cùng quẫn nhất, ngoài đôi ngọc trản duy nhất của mẹ ngươi để lại, còn có thể là của ai?"
Hơi thở ta ngừng bặt.
Sao... sao hắn lại biết...
"Ngươi nói 'tự thẹn thân phận', không muốn 'làm gánh nặng cho ta'?"
Hắn cầm lên chiếc trâm ta chưa từng dám đeo, mắt đỏ ngầu, "Vậy chiếc trâm này, là gì?"
"Ta dùng chiến công đầu không đề tên đổi từ thương nhân Tây Vực. Gỗ Thủy Hương, an thần tĩnh tâm. Ta chỉ... thấy ngươi đêm nào cũng trằn trọc, muốn ngươi ngủ ngon hơn!"
"Trong mắt ngươi, nó chỉ là vật bù đắp cho một người đàn bà khác sao?!"
Tiếng gầm của hắn khiến đầu ta trống rỗng, chỉ biết nhìn hắn đờ đẫn.
Thì ra... là vậy ư?
"Còn Tạ Uyển Ngưng," giọng hắn như kiệt sức, "nàng ấy là con gái Trấn Bắc tướng quân, là đồng minh trọng yếu nhất của ta, không phải người đàn bà của ta. Ta cùng nàng hợp lực, là để đoạt lại những thứ bị cư/ớp đi, là để... có tư cách đường hoàng đón ngươi trở về."
"Nhưng ngươi thì sao?"
Hắn bước từng bước tới gần, ép ta vào chân tường, hai tay chống hai bên, giam ta trong vòng vây.
"Ta tìm ngươi hai năm. Lật tung cả Giang Nam."
"Ta chỉ muốn hỏi thẳng ngươi một câu, vì sao?"
Giọng hắn r/un r/ẩy, chất chứa uất ức chất chồng:
"Vì sao ngươi thà dùng cái ch*t lừa ta, cũng không chịu... tin ta một lần?"
Giọt nước ấm nóng từng giọt rơi xuống mu bàn tay ta.
Ngẩng đầu muộn màng, ta mới nhận ra mình đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Thì ra, tình sâu nghĩa nặng ta tưởng là hy sinh, trong mắt hắn lại là sự ngờ vực tà/n nh/ẫn nhất.
Thì ra, bù đắp và hối h/ận ta tưởng là chuộc lỗi, với hắn lại là trân quý vụng về nhất.
Mọi phòng thủ, mọi lớp mặt nạ, mọi "thôi kệ" của ta, trong khoảnh khắc này bị tấm lòng rỉ m/áu của hắn đ/ập tan tành.
Ta mở miệng, cổ họng như nghẹn cục bông, không thốt nên lời.
Cuối cùng, ta chỉ có thể gào khóc thảm thiết trong vòng tay siết ch/ặt của hắn.
Khóc đến kiệt sức, ta thiếp đi trong lòng Tiêu Triệt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã đi rồi.
Một thị nữ báo: "Nhiếp chính vương điện hạ xử lý công vụ, nhưng dặn hôm nay có quý khách tới."
Lòng ta dậy sóng, không biết ai sẽ đến.
Cho đến khi thấy bóng người phụ nữ áo đỏ gọn gàng bước vào viện.
Nàng cao ráo, mày ngài mắt phượng, dáng đi phóng khoáng như ngọn lửa bùng ch/áy.
Chính là nữ chủ trời định trong "Thiên Mệnh Bộ" - Tạ Uyển Ngưng.
Tim ta nhảy lên cổ họng.
Toi rồi, chính thất đến x/é x/á/c tiểu tam đây ư?
Không ngờ, thấy ta, nàng khẽ ngẩn người rồi bật cười rất tươi:
"Cuối cùng cũng gặp được người sống rồi."
Tự nhiên ngồi xuống đối diện, nàng tự rót trà uống:
"Điện hạ hai năm qua đi/ên cuồ/ng tìm cô, ta tưởng hắn định đào đất ba thước xuống âm phủ bắt người về."
Ta: "......"
Mở đầu này không giống những gì ta tưởng tượng.
Uống ngụm trà, nàng đi thẳng vào vấn đề:
"Điện hạ nói, cô vì ta mà gây hiểu lầm to thế này. Ta thấy không thể oan uổng, nên phải tự mình giải thích."
Ta gật đầu ngây ngô.
"Nói ngắn gọn," nàng giơ hai ngón tay, "Ta và điện hạ là đồng minh, không phải qu/an h/ệ như cô nghĩ."
"Trước đây, Tiên Thái tử - tức Đại hoàng tử, muốn cầu hôn ta chỉ vì 30 vạn binh quyền Trấn Bắc quân của phụ thân. Hắn muốn dụ ta giao binh phù, giúp hắn phế vua soán ngôi."
Ta hít một hơi lạnh.
Thì ra nam chính nguyên tác lại là phản diện?
"Gia tộc họ Tạ trung thành bao đời, đâu để hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng phụ thân ta ng/u trung, khuyên không được. Ta đành tự liên lạc với điện hạ khi đó bị lưu đày đến Sóc Châu."
Giọng Tạ Uyển Ngưng như kể chuyện thường ngày:
"Hắn có trí lực, có th/ủ đo/ạn, chỉ thiếu binh lực. Ta có quân, nhưng cần người đủ sức đối đầu Tiên Thái tử. Hai bên cùng có lợi, thế là hợp tác."
"Hắn giúp ta thu thập chứng cớ tội á/c của Tiên Thái tử, chỉ điểm ta bố cục triều chính. Ta giúp hắn chiêu binh mãi mã ở Bắc Cương, cung cấp quân phí lương thảo, trợ hắn phục hưng."
"Vì thế, hai năm đó chúng tôi thư từ qua lại nhiều, cũng gặp vài lần. Nhưng bàn toàn việc lật đổ Tiên Thái tử, thu hồi binh quyền, ổn định triều cục. Chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì không dính dáng."
Nàng vẫy tay, vẻ mặt "chuyện đơn giản vậy thôi".
Ta há hốc mồm, nửa ngày không khép lại được.
Thì ra là thế!
Chị đại này quá ngầu đi!
Hóa ra kịch bản thật là văn quyền lực hợp tác diệt địch, mỗi mình ta tự diễn bi kịch suốt hai năm...
Ta chỉ muốn chui xuống đất.
Như đọc được sự bối rối của ta, Tạ Uyển Ngưng lại cười, nheo mắt thì thầm:
Chương 14
Chương 11
Chương 8
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook