Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Bạn nói xem, ngày mưa thì nên nghe nhạc jazz hay post-rock? Việc này liên quan đến tâm trạng cả ngày của mình đấy, gấp lắm!”
Nửa tiếng sau.
Giang Hằng Tài: “Nghe chút gì đó vui vẻ đi.”
Tôi: “Ví dụ như?”
Lại thêm mười phút nữa.
Anh ấy chia sẻ một bài hát qua.
Tôi bật lên nghe xong, miệng cười tươi đến tận mang tai.
Tôi: “Gu đỉnh quá! Tâm trạng sáng bừng luôn! [mặt trời]”
Việc gấp thứ hai: Khủng hoảng sinh tồn.
Tôi nhìn đống dụng cụ nhà bếp ngẩn ngơ.
Tôi: “Anh ơi! Em muốn chiên quả trứng thì dùng chảo phẳng hay chảo sâu ạ? Anh trai em để đầy đồ quá, bị chứng khó lựa chọn hành hạ rồi, online chờ, gấp lắm.”
Lần này anh ấy trả lời nhanh hơn.
Giang Hằng Tài: “Chảo phẳng. Ít dầu, lửa nhỏ.”
Tôi: “Rõ ạ! Cảm ơn anh! [chào]”
Mười phút sau, tôi gửi qua một tấm ảnh, trứng ốp hơi ch/áy cạnh nhưng tổng thể còn nguyên.
Tôi: “Thành công! Ngon tuyệt! Bỏ qua ngoại hình nhé.”
Anh ấy trả lời một biểu tượng ngón cái giơ lên.
Việc gấp thứ ba: Thảo luận học thuật giữa đêm.
Tôi: “Anh ngủ chưa? Có vấn đề hóc búa muốn thảo luận, anh nghĩ điểm cuối của chủ nghĩa tối giản là gì?”
Lần này, anh ấy trả lời bằng giọng nói khàn khàn vì buồn ngủ, lười biếng:
“Ôn Ý, giữa đêm hôm khuya khoắt, phạm vi việc gấp của em có hơi rộng không đấy?”
Tôi tắt mic, hắng giọng: “Suy nghĩ khiến người ta tiến bộ mà... Hơn nữa, khi không ngủ được thì vấn đề nào cũng thấy gấp.”
Anh ấy khẽ cười: “Điểm cuối là trở về với sự mộc mạc. Ngủ đi.”
“Không cúp máy khi ngủ được không?”
6
Câu hỏi thốt ra, ngay cả bản thân tôi cũng gi/ật mình.
Lúc này, sự liều lĩnh đã lấn át mọi sự e thẹn và lý trí.
Tôi nín thở, cảm giác m/áu trong người dồn hết lên đầu, chiếc điện thoại như cục than hồng.
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng dài lâu, yên đến mức tôi chỉ nghe thấy nhịp tim đ/ập thình thịch của mình.
Qua ống nghe văng vẳng hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của anh ấy.
Anh ấy không cúp máy.
Nhận thức này khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi sự im lặng, định nói “em đùa đấy” để c/ứu vãn tình thế.
Giọng nói anh ấy cuối cùng vang lên, lười biếng mà quyến rũ:
“Ôn Ý, em thật là...”
Anh ấy ngừng lại, dường như đang tìm từ thích hợp.
Cuối cùng chỉ là tiếng cười nhẹ nhàng, tựa hồ một tiếng thở dài, “được voi đòi tiên.”
Nói xong, đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng.
Thật sao... tôi và anh ấy cứ để điện thoại kết nối mà ngủ thế này?
Tôi ôm trái tim đ/ập thình thịch, không dám nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng nén nhẹ.
Điện thoại đặt bên gối, cảm giác an toàn kỳ lạ cùng sự ngọt ngào mơ hồ bao trùm lấy tôi.
Không biết tôi ngủ từ lúc nào, chỉ nhớ trước khi chìm vào vô thức, ý nghĩ cuối cùng trong đầu là: hình như mình đang đắm chìm trong biển tình rồi.
7
Mối qu/an h/ệ giữa tôi và Giang Hằng Tài đã có sự thay đổi tinh tế về chất.
Cuộc giằng co m/ập mờ này khiến tôi đắm chìm không dứt.
Mười giờ tối, tôi canh đúng giờ gọi video cho Giang Hằng Tài.
Chuông reo vài tiếng rồi được nhấc máy.
Không gian phía sau yên tĩnh, hình như anh ấy đang ở nhà.
“Anh ơi...” Tôi cố ý buông giọng mềm mại, ngọt ngào xen chút nũng nịu.
“Anh trai em ngày mai về rồi.”
“Ừ, anh ấy nói với anh rồi.” Giọng anh ấy nghe bình thản, pha chút mệt mỏi sau giờ làm.
“Vậy... sau này không thể tùy tiện gọi điện làm phiền anh nữa ư?” Tôi dò hỏi, trong lòng hơi buồn.
Đầu dây bên kia im lặng giây lát.
“Em nghĩ sao?” Anh ấy hỏi ngược lại.
Tim tôi lại bắt đầu đ/ập nhanh.
Liều thôi!
“Anh ơi, trước khi không làm phiền được nữa, em còn một nguyện vọng cuối.” Tôi hít sâu một hơi.
“Gì?”
“Em muốn nghe kể chuyện đêm khuya.” Vừa nói xong, tôi cảm thấy mặt nóng ran như có thể chiên trứng.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây.
Sau đó, vang lên tiếng cười thật nhẹ.
Nụ cười như có dòng điện, khiến tim tôi tê đi nửa bên.
Rồi tôi nghe thấy giọng anh ấy chậm rãi, đầy vẻ trêu chọc hỏi:
“Trả công kiểu gì?”
M/áu nóng “ùa” lên đỉnh đầu!
Tôi... bị trêu rồi!
“Ai... ai trả công kiểu gì!” Tôi vừa ngượng vừa gi/ận, đầu óc nóng lên, lập tức cúp máy.
Tim đ/ập thình thịch, tay lại nhanh hơn n/ão mở ứng dụng chuyển tiền.
520.
Ghi chú: Đặt trước!
Gửi đi!
Làm xong mọi chuyện tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.
Trời ơi Ôn Ý! Em đúng là mê trai đến mất trí!
Đúng lúc tôi hối h/ận muốn ném điện thoại ra cửa sổ thì tiếng thông báo Wechat vang lên.
Giang Hằng Tài đã nhận tiền.
Ngay sau đó, một tin nhắn thoại hiện lên.
Tôi r/un r/ẩy bấm mở.
“Là đặt người à? Ôn Ý.”
Sao có người lại gọi tên người khác ngọt ngào đến thế?
9
Tim đột nhiên ngừng đ/ập một nhịp.
Tin thoại đã kết thúc từ lâu, tay vẫn quên không buông điện thoại khỏi tai.
Khi cực kỳ vui sướng, n/ão bộ trở nên trống rỗng.
Tôi như bị bỏng, vứt điện thoại lên giường.
Chui vào chăn, ngón chân co quắp vì xúc động.
Tiếng thông báo Wechat lại vang lên.
Tôi bật dậy chồm lên xem.
“Tối nay chưa chuẩn bị truyện, nhận chút lãi trước nhé?”
Chưa kịp phản ứng, yêu cầu gọi video của anh ấy đã hiện lên.
Tay run lên, tôi suýt nữa lại ném điện thoại đi.
Nhấc máy hay không?
Mặt nóng bừng, nhưng ngón tay đã có suy nghĩ riêng.
Trong lúc n/ão tôi vẫn đơ ra, đã r/un r/ẩy bấm nút từ chối.
Vừa ấn xong, tôi đã hối h/ận.
“Làm em sợ à?”
Nhịp tim dồn dập ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Tôi dùng tay xoa xoa mặt đang nóng, cố lấy lại lý trí.
“Không phải, tại ngón tay không nghe lời em.”
Bên kia hiện “đang nhập…” rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh ấy đang nghĩ cách chế nhạo.
Cuối cùng, chỉ nhận được ba chữ ngắn ngủn.
Anh ấy: “Anh biết rồi.”
Biết rồi?
Biết gì cơ?
Biết tôi là đồ nhát cáy?
Hay biết... thực ra tôi đang hoang mang?
Cảm giác m/ập mờ này thật khó chịu.
Tôi nhìn chằm chằm ba chữ đó, không cam lòng vì vừa tháo chạy, nhưng không đủ can đảm gọi lại.
10
Tôi mất ngủ, trằn trọc đến trời mờ sáng mới thiếp đi.
Bị tiếng anh trai về nhà đ/á/nh thức, tôi bước ra với quầng thâm to đùng, h/ồn lơ ngơ.
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook