Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi cúp máy, để mặc bà ấy khổ sở. Kiểu bà mẹ không phân biệt được trắng đen này, không dùng biện pháp mạnh thì không xong.
Trương Phi Phi gửi tôi ảnh chụp màn hình bạn bè của Dư Bân. Bà lão nằm trên giường trong căn nhà mẹ tôi đang ở, mép gi/ật giật chảy dãi. Mẹ tôi cầm khăn đang lau tay cho bà, nụ cười trên mặt khổ sở hơn cả khóc.
Dư Bân đăng kèm dòng trạng thái: 'Mẹ vợ đối xử với tôi như con ruột, tôi xem mẹ vợ như mẹ đẻ. Mẹ đẻ giúp con trai ruột, ơn này trời biển khó quên!'
Một tấm ảnh khác chụp cảnh hắn quỳ lạy mẹ tôi. Tóc mẹ tôi vừa uốn xù lên như tổ quạ, ánh mắt đờ đẫn như người mất h/ồn.
Đã đến lúc phải qua xem xét tình hình.
Vừa thấy tôi, mẹ đã méo xệch miệng muốn khóc: 'Mệt quá con ơi, thật sự mệt lắm rồi...'
Bà vừa khóc vừa xì mũi: 'Mẹ không ngờ tuổi này rồi còn phải chịu khổ cực thế này.'
Tôi hỏi bà Dư Bân đâu, bình thường miệng lưỡi ngọt như mía lùi gọi 'mẹ', té ra toàn có mục đích.
'Đừng trách nó, nó cũng khổ lắm. Phải đi làm trả n/ợ, nhà lại có bà mẹ bệ/nh tật thế này, nó cũng khổ tâm lắm.'
Đến nước này rồi còn bênh vực người ta. Tượng Phật Lạc Sơn nên nhường chỗ cho bà ngồi mới phải.
'Mẹ có n/ợ nó đâu? Nó khổ liên quan gì đến mẹ?'
'Sau cùng nó cũng là con rể.'
'Đừng có nhảm. Con với nó đã hết qu/an h/ệ từ lâu rồi. Khổ thế này là do mẹ tự chuốc lấy, nó gọi một tiếng 'mẹ' là mẹ mê như điếu đổ, sẵn sàng c/ắt thịt cho nó.'
'Dù sao nó cũng gọi mẹ một tiếng...'
'Được rồi, mẹ cứ ôm khư khư 'con trai quý' đó đi, đừng để lạc mất.'
Hiếm hoi tôi về thăm, mẹ ôm chó chạy vội ra ngoài. Dạo này bà bị nh/ốt trong nhà phát ngấy rồi.
Trong nhà chỉ còn tôi và bà lão nhìn nhau chằm chằm.
Bà ta trông không còn vẻ hung hăng như trước, nhìn tôi hồi lâu rồi bắt đầu khóc tủi thân.
'Con gái bà sao không đến thăm?'
Bà lắc đầu, khóc càng thảm thiết hơn.
'Con trai bà đem bà vứt ở đây, chắc là không muốn bà nữa rồi?'
Bà không nói được nhưng ánh mắt đầy h/oảng s/ợ.
Lần này về, tôi có việc quan trọng.
Nhân lúc mẹ đi vắng, tôi lắp camera khắp nhà.
Xong xuôi, tôi mang quà đi gõ cửa từng nhà hàng xóm, nhờ họ để ý giúp mẹ tôi, có động tĩnh gì thì báo ngay.
Ngoài ra, tôi cũng thông báo với trường học, không cho bất kỳ người lạ nào tiếp xúc với con gái ngoài tôi.
Dạo này Dư Bân thường xuyên lượn lờ ngoài trường mẫu giáo.
Hắn ngây thơ nghĩ rằng giải quyết xong mẹ tôi, tiếp theo sẽ dỗ dành con gái, cuối cùng chinh phục tôi là xong việc.
Tôi bịt hết mọi đường lui, chờ ngày hắn cùng đường liều mạng.
Hắn bất lực chặn đường tôi đi làm về.
'Vợ ơi...' - hắn chưa nói dứt câu, tôi đã gi/ật tung tóc tai.
'Bi/ến th/ái! C/ứu tôi với...'
Tiếng thét của tôi thu hút đồng nghiệp đang mai phục sẵn. Trong lúc xô đẩy, tôi 'vô tình' t/át hắn mấy cái.
Bảo vệ tới nơi, tôi đỏ mắt khóc nức nở: 'Người này suốt ngày theo dõi tôi, cứ bảo tôi là vợ hắn, vừa rồi còn kéo áo tôi nữa...'
Không cho hắn cãi, bác bảo vệ phẫn nộ đ/á hắn ngã lăn ra đất: 'Đồ bi/ến th/ái! Cút xa ra! Hồi bọn tôi trẻ mà gặp loại như mày, bị kết tội c/ôn đ/ồ xử b/ắn hết!'
Dư Bân lau vết m/áu khóe miệng, ánh mắt phát ra sát khí hướng về phía tôi.
'Mày còn dám liếc người ta? Quấy rối phụ nữ giữa đường còn có lý à? Đi, đồn công an gần đây, dẫn nó đi giáo dục lại!'
Dư Bân đúng là loại biết co biết duỗi, lập tức quỳ xuống xin mọi người tha, cam kết không bén mảng đến đây nữa.
Mấy bác thấy tội nghiệp nên tha cho hắn.
Lúc rời đi, hắn đi ngang qua tôi, nghiến răng nói: 'Em thật đ/ộc á/c.'
Tôi cười đáp: 'Không bằng một phần vạn của anh.'
Hắn đến trường vài lần không thành, lại theo dõi tôi tìm ra chung cư tôi đang ở.
Mấy ngày nay, người tôi như lắp đầy radar. Hễ hắn đến gần là tôi gào thét thất thanh. Vài thanh niên nghĩa hiệp đã đ/á/nh hắn vài trận, từ đó hắn biến mất luôn.
Cuộc sống trở lại bình yên, cho đến một ngày tôi nhận điện thoại khi đang làm việc: 'Viên Viên ơi, về ngay đi, nhà cô có chuyện lớn rồi!'
Tôi hớt hải chạy về thì thấy Dư Bân đang chỉ tay vào mặt mẹ ch/ửi bới: 'Bà nói xem, bà đã làm gì với mẹ tôi? Sao cụ đột nhiên hôn mê thế này?'
Mẹ tôi co rúm trong góc tường, hai tay bứt vạt áo, không dám ngẩng đầu.
Thấy mẹ ruột bị ứ/c hi*p thế này, ai mà chịu được?
Tôi xông tới đẩy hắn ra, hỏi hắn đang đi/ên cái gì.
Lúc này cô em chồng cũ nhảy ra: 'Chị còn nói nữa? Mẹ tôi tuy liệt nhưng ở nhà anh tôi vẫn khỏe, sao về đây vài hôm lại yếu dần? Có mệnh hệ gì thì các người đền nổi không?'
Cô ta lảm nhảm như chim sẻ, mặt mày nhăn nhó như cú mèo gi/ận dữ.
Tôi gọi mẹ lại, bảo bà nói rõ sự tình.
'Mẹ họ ăn uống xong, tôi ra chợ m/ua đồ chưa đầy 20 phút, về đã thấy cụ bất tỉnh. Đúng lúc Dư Bân tới, không phân trắng đen m/ắng tôi tơi bời, bảo tôi cố tình bỏ mặc mẹ họ ở nhà để hại cụ.'
Bà vừa nói vừa thở dốc, hai tay run lẩy bẩy ôm đầu, thi thoảng tự t/át mình: 'Tôi thật đần độn!'
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: 'Giờ phải làm sao hả con?'
Tôi không nói hai lời, lập tức gọi cảnh sát và xe cấp c/ứu.
Đồ khốn Dư Bân chỉ lo đổ tội cho mẹ tôi, mặc bà lão nằm chờ ch*t trên giường, không thèm gọi bác sĩ.
'Cảnh sát ơi, có kẻ gi*t người chưa đạt ý đồ đang đổ tội cho chúng tôi!'
Dư Bân giơ tay định cư/ớp điện thoại, bị tôi đ/á cho một phát.
Trước mặt cảnh sát, tôi mở camera giám sát trong điện thoại.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook