Phép Cộng Trừ Của Tình Yêu

Chương 6

25/10/2025 07:48

Sau đó hình như có người nằm bên cạnh, ôm lấy tôi.

Hình như có người nói với tôi rằng, không thể quay về nữa.

Sau chuyện lần này, tôi và Quý Ngôn Lễ không liên lạc gì thêm.

Tôi cũng không truy hỏi tại sao anh ấy lại gọi điện cho tôi.

Cứ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Về đến nhà, tôi vứt hết rư/ợu và cũng không m/ua th/uốc ngủ nữa.

Tôi không thể tiếp tục như thế.

Không thể nào tiếp tục như vậy được.

Đêm đầu tiên, tôi trằn trọc đến sáng, rồi lại cố gắng chịu đựng thêm một ngày dài nữa.

Khi màn đêm buông xuống, không chịu nổi nữa, tôi thiếp đi.

Ngủ một mạch đến 5 giờ sáng hôm sau.

Tôi thức dậy, định ra ngoài m/ua đồ ăn sáng thì nhìn thấy chiếc xe của Quý Ngôn Lễ đỗ dưới lầu.

Cảm giác lúc đó thật phức tạp.

Tôi đứng lặng vài giây, quay người lên lầu.

Trong nhà còn mì ăn liền, ăn tạm vậy.

Trưa, Quý Ngôn Lễ vẫn còn đó.

Chiều, Quý Ngôn Lễ vẫn chưa đi.

Tôi gọi điện cho anh ta.

"Anh đi được chưa?"

Anh ta im lặng hai giây.

"Đi đây."

Tôi cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, cuối cùng phát hiện cách tốt nhất là khiến bản thân mệt mỏi.

Mệt rồi tự nhiên sẽ ngủ được.

Khoảng thời gian này Quý Ngôn Lễ không xuất hiện nữa, mẹ anh ta cũng vậy.

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy nghẹn ngào.

Tôi biết, nếu không dứt khoát hoàn toàn, tôi sẽ không được yên ổn.

Cuối cùng, một tháng trôi qua, đã đến lúc chúng tôi nhận giấy ly hôn.

Chúng tôi cùng bước vào cơ quan dân sự, rồi cùng bước ra.

Nhìn tấm giấy ly hôn trên tay, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi tôi quay người rời đi, Quý Ngôn Lễ gọi gi/ật lại.

"Hứa Niệm."

"Ừ?"

"Bảo trọng."

Đó là hai từ cuối cùng Quý Ngôn Lễ nói với tôi.

Sau khi nhận giấy ly hôn, tôi b/án nhà b/án xe, rời khỏi thành phố này.

Tôi từ vùng quê nhỏ đến, giờ trở về vùng quê nhỏ.

Những con người và sự việc kia từ nay sẽ chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

NGOẠI TRUYỆN: QUÝ NGÔN LỄ

Mẹ Quý Ngôn Lễ từng hỏi anh: "Vì một tiểu minh tinh mà li hôn, con đi/ên rồi sao? Con không biết cô ta chỉ nhắm vào tiền của con sao?"

Quý Ngôn Lễ biết chứ.

Đương nhiên anh biết.

Nên anh cười bâng quơ: "Cô ấy nhắm tiền của con, con nhắm nhan sắc của cô ấy, chẳng phải rất công bằng sao?"

Dùng tiền giải quyết mọi chuyện đơn giản biết bao.

Dùng tình cảm mệt lắm.

Câu nói này chạm đúng nỗi bực của mẹ Quý Ngôn Lễ, bà giơ tay t/át anh một cái.

Đây là lần đầu tiên mẹ Quý Ngôn Lễ đ/á/nh anh.

Nhưng Quý Ngôn Lễ lại muốn nói: Đánh hay lắm!

Quý Ngôn Lễ không biết mình bắt đầu mệt mỏi từ khi nào.

Yêu Hứa Niệm, mệt quá rồi.

Quý Ngôn Lễ biết Hứa Niệm yêu mình.

Nhưng Hứa Niệm giống như chiếc máy bơm tay ở nông thôn, phía dưới là mạch nước ngầm vô tận, trong vắt, ngọt lành, nhưng muốn lấy nước lên thì phải đổ trước một gáo nước mồi xuống.

Không có nước mồi, dù dùng bao nhiêu sức cũng chỉ uổng công vô ích.

Hứa Niệm chính là như vậy.

Khi yêu đương, Quý Ngôn Lễ không liên lạc, cô ấy có thể không chủ động suốt.

Ban đầu Quý Ngôn Lễ tưởng Hứa Niệm không thích mình.

Cho đến một lần anh phát hiện, màn hình điện thoại Hứa Niệm luôn dừng ở danh bạ của anh, cô ấy nhìn chằm chằm nhưng không bao giờ bấm gọi.

Chỉ cần Quý Ngôn Lễ xuất hiện, ánh mắt Hứa Niệm sẽ luôn dõi theo anh.

Khi anh thể hiện tình yêu, đôi mắt Hứa Niệm tràn ngập yêu thương và lệ thuộc.

Ban đầu Quý Ngôn Lễ rất thích điều này.

Anh chiếm thế chủ động, anh dẫn dắt mối qu/an h/ệ, anh khơi gợi cảm xúc của Hứa Niệm.

Nhưng Quý Ngôn Lễ cũng có lúc mệt mỏi.

Đôi lúc anh cũng muốn Hứa Niệm chủ động.

Anh nghĩ nếu thân thiết hơn với Hứa Niệm thì sẽ ổn thôi.

Như trở thành vợ chồng chẳng hạn.

Nhưng anh đã sai.

Anh rõ ràng cảm nhận được Hứa Niệm rất yêu mình.

Nhưng Hứa Niệm thà ở nhà đợi anh đến nửa đêm, cũng không chịu gọi một cuộc điện thoại.

Cô ấy không can thiệp lịch trình của anh, dù anh quên ngày kỷ niệm, lỡ sinh nhật cô cũng không sao.

Nếu khi nói chuyện với Quý Ngôn Lễ mà anh hơi lạnh nhạt, Hứa Niệm lập tức rút vào vỏ ốc, không chạm vào anh nữa.

Ban đầu Quý Ngôn Lễ rất mệt.

Sau đó hơi phiền.

Anh bắt đầu không thích Hứa Niệm như vậy, cũng không muốn đối phó nữa.

Đúng vậy.

Hành động tự phát ngày xưa, giờ chỉ còn là sự đối phó.

Cho đến khi tiểu minh tinh kia bắt đầu ve vãn anh.

Th/ủ đo/ạn vụng về thế mà Quý Ngôn Lễ lại cười nhận lời.

Sau đó anh nghĩ rất lâu.

Anh đột nhiên nhận ra mình không thích Hứa Niệm nhiều như trước nữa.

Anh muốn thử xem, thử xem mình có thật sự không còn thích Hứa Niệm không.

Nếu đúng vậy, vậy có nên ly hôn không? Hay cứ sống tạm bợ?

Thực ra nhiều chuyện Quý Ngôn Lễ chưa nghĩ rõ.

Hôm đó anh hẹn hò với tiểu minh tinh kia, đi ăn, xem phim.

Cũng vui.

Nhưng niềm vui ấy giống như hôm nay ra đường không tắc xe, công việc không gặp kẻ ngốc, cà phê pha vừa miệng - hời hợt bề ngoài.

Nhưng niềm vui hời hợt cũng là niềm vui.

Đời người, chẳng phải vui vẻ là quan trọng nhất sao?

Nên Quý Ngôn Lễ nhận lời mời lần thứ hai của tiểu minh tinh.

Nhưng t/ai n/ạn luôn đến bất ngờ.

Hứa Niệm có th/ai.

Khoảnh khắc đó Quý Ngôn Lễ thấy bực bội.

Những chuyện mấy ngày qua, những câu hỏi chưa giải đáp được, rối như tơ vò.

Lúc đó đầu óc anh chỉ rút ra được một sợi chỉ: Nếu có con, ly hôn sẽ rất phiền phức.

Liệu anh đã thực sự sẵn sàng sống cả đời như vậy chưa?

Chưa.

Nên đứa bé này không thể giữ.

Nhưng nếu bắt Hứa Niệm bỏ th/ai, chắc chắn sẽ ly hôn.

Thôi, ly hôn vậy!

Nếu hỏi Quý Ngôn Lễ khi đưa ra quyết định này có yếu tố buông xuôi không, thì chắc chắn là có.

Thời gian gấp gáp, cuộn chỉ rối không gỡ được, c/ắt bỏ hết cho xong.

Nhưng sau này trong nhiều đêm trằn trọc, Quý Ngôn Lễ luôn nghĩ, có lẽ ngay khi thốt ra câu nói đó anh đã hối h/ận rồi.

Cảm giác đó thật th/iêu đ/ốt.

Khi Hứa Niệm đi ph/á th/ai.

Trong đầu vang vọng vô số tiếng nói, anh nên ngăn cản, vãn hồi, dừng lại.

Như lời mẹ anh nói, đứa bé này mất đi, họ sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Nhưng cơ thể anh chẳng muốn làm gì cả.

Danh sách chương

4 chương
20/10/2025 10:43
0
25/10/2025 07:48
0
25/10/2025 07:46
0
25/10/2025 07:44
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu