Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi không nghe rõ họ đang nói gì.
Bỗng nhớ lại lời Quý Ngôn Lễ lúc nãy.
Tôi bật dậy phóng ra ngoài.
Cánh cửa phòng ngủ đ/ập vào tường, phát ra tiếng 'ầm' vang dội.
Hai người ở cửa đồng loạt nhìn về phía tôi.
Cô gái lạ mặt mặc chiếc áo phông ôm cùng quần jean bó sát, tóc buộc cao đơn giản, quả thực rất xinh đẹp.
- Đây là vợ anh à?
- Im đi!
- Hí hí, đúng là không đẹp bằng em mà!
- Bảo im đi mà!
Cô gái thè lưỡi.
- Thôi được rồi, đừng có quát em chứ.
Ánh mắt Quý Ngôn Lễ đăm đăm nhìn tôi, nhưng lời nói lại hướng về phía cô gái.
- Em về trước đi, anh sẽ gọi người đến đón!
Cô gái bĩu môi:
- Hả? Không phải nói tối nay anh đi cùng em sao?
Môi Quý Ngôn Lễ khẽ mím thành đường thẳng. Anh ấy không vui rồi.
Anh nói:
- Nghe lời đi.
Cô gái rõ ràng cũng cảm nhận được điều đó.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt đầy bất phục.
Đột nhiên, cô nhón chân hôn lên má Quý Ngôn Lễ.
- Ha ha, em đi đây! Yêu anh nhé!
Cô gái như cơn gió thoảng đến rồi đi, để lại tôi và Quý Ngôn Lễ đối mặt trong im lặng.
Tôi hơi đờ đẫn.
Thì ra bây giờ Quý Ngôn Lễ thích kiểu người như thế này, tràn đầy sức sống, thú vị và táo bạo.
Hay nói cách khác, anh ấy vốn luôn thích những người như vậy?
Trước đây bạn anh từng hỏi:
"Hứa Niệm thật nhạt nhẽo, ít nói lại cứng nhắc, rốt cuộc cậu thích cô ấy điều gì?"
Lúc đó Quý Ngôn Lễ đáp:
"Một người hoàn toàn không thuộc gu của mình, thế mà mình vẫn thích. Đây chẳng phải chân ái là gì?"
Ngày ấy tôi chỉ nghe được nửa sau câu nói.
Giờ đây lại vô cớ nhớ về nửa đầu.
Phải chăng tôi chưa từng là mẫu người anh ấy thích?
Ý anh là như vậy sao?
Không biết từ lúc nào Quý Ngôn Lễ đã đứng trước mặt tôi.
- Sao không đi giày? Cảm thì sao? Em...
- Quý Ngôn Lễ!
Tôi ngắt lời anh.
- Ừm?
- Tôi đồng ý.
- Cái gì?
- Ly hôn, tôi đồng ý.
4
Ly hôn.
Ly hôn cần làm những gì?
Đến cơ quan dân sự.
Hôm nay đã muộn, không kịp nữa. Ngày mai có thể đi sớm, cơ quan làm việc lúc 8 giờ, 7 giờ ra khỏi nhà.
Rồi sao nữa?
Còn phải làm gì nữa nhỉ?
À đúng rồi, căn nhà này do Quý Ngôn Lễ m/ua, tôi phải chuyển đi.
Nhà đứng tên tôi, cần làm thủ tục chuyển nhượng.
Nhưng trước mắt tôi có thể thu dọn đồ đạc.
Căn nhà nhỏ tôi trả góp có lẽ bụi bặm lắm, cần thuê người dọn dẹp.
Không biết tối họ có làm việc không.
Tôi nên gọi điện hỏi trước.
Còn cả công ty chuyển nhà nữa, cũng phải tìm một chỗ.
Điện thoại tôi đâu rồi?
Tôi đi từ phòng khách vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ ra phòng ăn.
Quý Ngôn Lễ nhíu ch/ặt mày kéo tôi lại.
- Em đang tìm gì thế?
Tôi gi/ật tay ra.
- Điện thoại tôi đâu? Sao không thấy điện thoại đâu cả? Anh có thấy không?
Quý Ngôn Lễ nhặt chiếc điện thoại từ góc sofa đưa cho tôi.
Tôi mở màn hình quay số.
Nhưng tôi không nhớ số.
Đúng rồi, lên mạng tìm.
Tìm...
Tôi định tìm gì nhỉ?
- Hứa Niệm, em định làm gì?
Tôi ngây người quay lại nhìn Quý Ngôn Lễ.
Ánh mắt anh phức tạp lạ thường, dường như có chút đ/au khổ, lại thoáng chút xót xa.
Nhưng có lẽ tôi đang suy nghĩ quá nhiều.
Có khi đơn giản chỉ là sự bực dọc.
Trong chốc lát, tôi buông xuôi.
- Hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại thu dọn đồ.
- Em định đi đâu?
- Khách sạn vậy.
Tôi vào phòng thu vài món đồ cần thiết, quần áo thay, đồ vệ sinh cá nhân.
Bước ra ngoài, Quý Ngôn Lễ vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh nhìn chằm chằm vào thứ trong tay tôi.
- Em không cần như thế.
Tôi không nói gì, bước tiếp ra cửa.
Quý Ngôn Lễ siết ch/ặt nắm đ/ấm.
- Em ở lại, anh đi.
Quý Ngôn Lễ rời đi.
Anh ấy đi đâu, tôi không biết.
Từ ngày cưới đến nay, trừ những lần đi công tác, Quý Ngôn Lễ chưa từng thức đêm bên ngoài.
Anh bảo không quen.
Ngay cả khi tình cảm chúng tôi phai nhạt cũng vậy.
Anh sẽ về muộn, nhưng không bao giờ không về.
Dù chúng tôi cãi vã kịch liệt đến đâu, chưa từng ngủ phòng riêng bao giờ.
Có lần tôi tức quá bỏ sang phòng phụ.
Quý Ngôn Lễ không nói một lời.
Nhưng hôm sau đi làm về, tôi phát hiện cửa phòng phụ đã bị khóa trái, chìa khóa và chìa dự phòng đều biến mất.
Đàn ông lý trí.
Đàn bà cảm tính.
Phụ nữ sống bằng những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Tôi luôn nghĩ tình yêu ẩn giấu trong đó, thấm vào từng chi tiết nhỏ.
Nhưng dường như chỉ mình tôi ghi nhớ điều đó.
Đêm đó tôi trằn trọc, mở mắt đến sáng.
Tôi nghĩ rất nhiều.
Ngẫm lại mười năm từ khi quen Quý Ngôn Lễ đến giờ, cảm giác như vừa trải qua một kiếp sống.
Sáu giờ rưỡi, tôi đúng giờ thức dậy.
Vừa mặc xong quần áo thì tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo là tiếng sột soạt.
Cốc cốc.
- Dậy chưa? Anh m/ua đồ ăn sáng rồi.
Là Quý Ngôn Lễ.
Giọng anh trầm và khàn, mỗi khi thức đêm anh thường như vậy.
Khi tôi bước ra từ phòng ngủ, anh đang ngẩn người trước máy pha cà phê.
Nghe thấy tiếng động liền quay đầu.
- Uống cà phê hay... thôi, anh rót cho em ly nước ấm!
Anh bực dọc xoa xoa thái dương.
Tôi im lặng.
Chọn một bát cháo kê bí đỏ từ bàn đầy ắp đồ ăn sáng.
Cơn co thắt dạ dày dần dịu đi nhờ hơi ấm từ cháo.
Tôi hỏi Quý Ngôn Lễ:
- Hôm nay anh có rảnh không?
- Sao thế?
- Chúng ta đến cơ quan dân sự.
Quý Ngôn Lễ khựng lại.
- Không vội, thỏa thuận ly hôn chưa chuẩn bị xong.
Thỏa thuận ly hôn.
- Không cần đâu. Nhà cửa xe cộ tôi sẽ làm thủ tục chuyển nhượng lại cho anh. Những thứ khác, chúng ta cũng không vướng víu nhiều về kinh tế.
Quý Ngôn Lễ bỗng cười lạnh:
- Bỏ hết tài sản? Em định ra đi tay trắng sao? Không cần vội vàng thế, đã là anh đề xuất ly hôn thì anh sẽ không bạc đãi em về mặt kinh tế. Còn cả đứa bé nữa...
Hai chữ này như điều cấm kỵ, vừa thốt ra khỏi miệng anh, tôi đã ném nguyên bát cháo về phía anh.
- Anh yên tâm, tôi sẽ phá bỏ nó.
5
Đúng vậy.
Đây mới là vấn đề cấp bách khi ly hôn.
Một phôi th/ai.
Quý Ngôn Lễ và tôi bắt đầu mong có con từ năm thứ ba kết hôn.
Hôm đó là Tết Nguyên Đán, chúng tôi cùng về nhà bố mẹ anh, có rất nhiều họ hàng.
Mọi người quây quần, kẻ đ/á/nh bài, người trò chuyện.
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook