Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
25/10/2025 08:54
10
Đến chiều, khi chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị cả nhà họ chặn lại.
Tôi không kiên nhẫn nữa: "Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Liêu phụ khẽ ho: "Nghiên Âm, sao con chưa từng nói với chúng ta rằng nhà họ Thẩm đã nhận nuôi con? Nhà họ Thẩm nuôi dưỡng con bao lâu nay, với tư cách là cha mẹ, chúng ta đương nhiên phải tự mình đến cảm ơn."
Quả nhiên, trong phòng khách đã chất đầy quà cáp.
Vương Quản Gia đứng bên cạnh tôi, khẽ cười nhạt:
"Tiểu thư chúng tôi về đây đã hơn nửa tháng rồi, nếu thật lòng muốn cảm ơn thì đã cảm ơn từ lâu."
Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Mấy người bọn họ đỏ mặt tía tai.
Từ phía sau vang lên tiếng cười, Phù Trì một tay xoay chìa khóa xe, tay kia đút túi quần bước vào:
"Bá phụ nhà họ Thẩm đưa bá mẫu đi du lịch nước ngoài rồi, sáng nay mới lên máy bay. Nếu các vị nhanh chân chút thì còn kịp cảm ơn đấy."
Hắn nhìn tôi: "Bá phụ bá mẫu không có nhà, thưa đại tiểu thư họ Thẩm, để tiểu nhân này đưa cô về nhà nhé?"
Dứt lời, Vương Quản Gia tự giác lui xuống.
Liêu phụ đã ngoài năm mươi tuổi, bị kẻ hậu bối châm chọc như vậy, gi/ận đến mức thở phì phò:
"Thằng nhãi ranh nào đây?"
Liêu Tuyết hô lên: "Thái tử gia?"
Mặt Liêu phụ tái mét.
Liêu Minh Lễ lúc này giả bộ lịch sự:
"Không phiền Phù thiếu gia, Nghiên Âm là em gái tôi, tôi cũng có trách nhiệm đưa cô ấy về nhà an toàn."
Tôi thực sự muốn bật lại câu nói trước đó của hắn: Tôi chỉ có Tiểu Tuyết là em gái duy nhất~
Phù Trì cười một cách ngạo ngễ: "Biển số xe của anh, sợ là không vào được khu đồi nhà họ Thẩm đâu."
11
Trước khi lên xe, Phù Trì thần bí bảo tôi đợi chút.
Tôi ngơ ngác: "Lại không phải định lôi hoa với bánh ngọt ra như lần trước chứ?"
Phù Trì có chút ngượng ngùng: "Chị không cứ bảo em bệ/nh hoạn sao, lần này em không chuẩn bị mấy thứ đó đâu."
Tôi gật đầu hài lòng.
Ngay sau đó, Phù Trì bỗng lôi từ trong xe ra một cái lồng!
Mà bên trong là... một con chuột hamster.
Tôi: "?"
Phù Trì giải thích: "Chị có Phúc Phúc, em nghĩ mình cũng phải có thú cưng thì mới có đề tài chung với chị được."
"Em nghĩ mãi, con này nhỏ, không cần dắt đi dạo, nh/ốt vào lồng là xong, chăm sóc cũng không phiền, vừa chuẩn."
Khóe mắt tôi gi/ật giật: "Em... ờ..."
Thật sự không biết nói gì hơn.
"Giới thiệu với chị nhé, đây là con trai của em, Ngư Hoàn."
Tôi cười gượng: "Lơ là chút là thành thịt viên cho Phúc Phúc đấy."
12
Chuyện bố mẹ tôi đi du lịch đương nhiên là do Phù Trì bịa ra.
Sự thật là họ vừa du lịch về.
Sau khi tôi bị nhà họ Liêu đòi lại, mẹ rất buồn, bố liền đưa bà đi du lịch giải khuây.
Nửa tháng gửi cho tôi hơn 500 tấm ảnh du lịch, còn tự hào về sự nhiệt tình chia sẻ của mình:
Sợ con quên mẹ thôi.
Tôi: ......
Lúc này bố mẹ đang ở nhà ngóng chờ tôi trở về.
Thấy tôi và Phù Trì cùng về, họ lập tức tiến lên.
"A Trì à, lâu lắm rồi không gặp cháu."
Phù Trì lập tức biến thành cậu bé ngoan: "Bố mẹ nuôi ơi, cháu nhớ bố mẹ ch*t đi được."
Mẹ tôi tỏ ra thấu hiểu: "Hừm, thằng nhóc này là nhớ con bé nhà ta chứ gì?"
Phù Trì ngượng ngùng gãi đầu.
Mẹ tôi lại nheo mắt cười với tôi đầy ẩn ý.
Bố tôi đối với Phù Trì thì không còn sự ôn hòa nhiệt tình như trước, lúc nào cũng đảo mắt, thở dài.
Sao tôi có cảm giác từ khi Phù Trì về nước, mọi người đều có phản ứng kỳ lạ thế nhỉ?
Lần trước ở nhà họ Phù, bác gái họ Phù còn dúi cho tôi một chiếc vòng tay.
Dù trước đây bác ấy cũng hay tặng quà cho tôi, nhưng lần trước chiếc vòng đó trông đặc biệt đắt tiền.
Rốt cuộc là tình huống gì đây?
13
"Các vị nói gì?! Phù Trì nói muốn cưới con?"
Tối hôm đó, sau khi Phù Trì rời đi, tôi thốt lên tiếng kêu chói tai.
Bố tôi lập tức nhìn mẹ: "Thấy chưa, thấy chưa, Nghiên Âm căn bản không muốn mà."
Mẹ tôi không vui: "A Trì có điểm nào không tốt? Đứa trẻ này do mẹ nhìn nó lớn lên, nhìn là yên tâm."
Bố tôi: "Dù tốt đến mấy thì sao? Con gái ta ở nhà, ta nuôi nó cả đời không được sao?"
Mẹ tôi tức gi/ận: "Lúc chúng ta không còn nữa thì sao? Để nó ở lại một mình?"
Bố tôi: "Người không còn thì tiền vẫn còn chứ! Số tiền khổng lồ này chẳng phải để nó tiêu xài sao?"
"Dừng lại dừng lại, hai người ngừng lại được không? Nhanh phù phù đi, trường thọ trăm tuổi."
Hai người ngoan ngoãn phù phù, dưới sự ép buộc của tôi mỗi người nói ba lần "ta có thể sống đến 120 tuổi".
Hóa ra khi nhà họ Phù muốn đưa Phù Trì ra nước ngoài, cậu ta không đồng ý.
Mãi đến khi Phù mẫu đưa ra điều kiện: "Chỉ cần con chịu ra nước ngoài, mẹ sẽ giúp con theo đuổi Nghiên Âm."
Phù Trì gi/ật b/ắn người: "Sao mẹ biết?"
Phù mẫu: "Con là con trai mẹ, chỉ cần một biểu cảm của con, mẹ đã biết con yêu đi/ên cuồ/ng rồi."
"Thực ra, từ lúc con nhỏ chỉ cho Nghiên Âm chạm vào đàn piano của con, mẹ đã tính toán chuyện này rồi."
Phù Trì vô cùng chấn động: "Mẹ lại giấu kín đến thế sao?"
Phù mẫu cũng rất giữ lời hứa, ngay khi Phù Trì ra nước ngoài đã nói chuyện này với mẹ tôi.
Còn mẹ tôi kiên quyết phản đối tình yêu xuyên quốc gia, muốn đợi Phù Trì về nước rồi tính sau.
Đồng thời thăm dò ý kiến của tôi.
"Ôi, đứa bé Nghiên Âm này mẹ biết mà, hồi nhỏ chơi với bao nhiêu Vương thiếu, Lý thiếu, sao chỉ đuổi đ/á/nh mỗi Tiểu Phù nhà mình, chắc chắn là thích Tiểu Phù rồi."
"Hai đứa đều lớn như vậy rồi, chưa từng yêu đương lần nào, chắc chắn đang giữ mình cho nhau đấy."
Phù mẫu nói như vậy.
Vốn định khi Phù Trì về nước sẽ bàn đến chuyện này.
Nhưng tôi lại đi nghỉ dưỡng ở Malaysia, kỳ nghỉ chưa kết thúc thì lại gặp chuyện của nhà họ Liêu.
À, còn quên mất một chuyện.
14
Tôi đưa thẻ 20 triệu cho bố.
Và lặp lại lời của Liêu phụ hy vọng dùng thẻ này để c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với nhà họ Thẩm.
Bố tôi cầm tấm thẻ 20 triệu hỏi: "Bố cho họ 2 tỷ, họ có thể không quấy rầy con nữa không? Trả con về cho chúng tôi?"
Tôi vỗ vai bố: "Con lớn thế này rồi, họ còn có thể giam cầm con sao? Trong lòng con chỉ có bố và mẹ thôi."
Những ngày qua, bố tôi đã điều tra rõ.
Sau khi mẹ ruột tôi qu/a đ/ời, không bao lâu, Liêu phụ đã đón Liêu mẫu về nhà.
Chương 6
Chương 7
Chương 17
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook