Đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn.

"Tô Vãn."

Anh ấy lên tiếng, giọng nói mang theo chút r/un r/ẩy mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

"Anh biết, khởi đầu của chúng ta không hoàn hảo."

"Anh biết, anh đã dùng cách vụng về và ích kỷ nhất để giữ em ở bên."

"Anh biết, anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh trầm tính, không khéo ăn nói, cũng chẳng biết lãng mạn."

"Nhưng..."

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành chưa từng thấy.

"Anh muốn dùng cả quãng đời còn lại để học cách yêu em."

"Anh muốn mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên anh thấy là em."

"Anh muốn mỗi tối đều có thể chính danh đắp chăn cho em."

"Anh muốn nắm tay em dưới ánh mặt trời một cách đường hoàng."

"Anh muốn cả thế giới biết rằng, em - Tô Vãn, là tình yêu duy nhất của Lục Cẩn Ngôn."

Anh giơ chiếc nhẫn lên, giọng khàn đi vì xúc động.

"Vì vậy..."

"Cô Tô Vãn, em có đồng ý..."

"Đồng ý lấy một kẻ ngốc đã thầm thương tr/ộm nhớ em suốt mười năm, và sẽ yêu em cả đời này không?"

14

Nước mắt tôi tuôn ra không kiểm soát.

Nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt, ánh mắt anh đầy căng thẳng, mong chờ cùng tình cảm sâu đậm sắp trào ra, trái tim tôi mềm nhũn.

Thì ra, đây chính là cảm giác được ai đó đặt trong tim suốt nhiều năm dài.

Trường quay im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng tim đ/ập. Khán giả toàn mạng đang nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi hít sâu, cố kìm nước mắt nhưng vô ích. Những giọt lệ như chuỗi ngọc đ/ứt dây rơi không ngừng.

Nhìn Lục Cẩn Ngôn mím ch/ặt môi vì hồi hộp, tôi bỗng muốn trêu anh.

Tôi cố ý làm mặt nghiêm, hắng giọng:

"Lục tổng," tôi nói, "lời cầu hôn này không chính thức chút nào."

"Không hoa, không nến, ngay cả nhạc nền tử tế cũng không có."

Lục Cẩn Ngôn sững người, vẻ mặt thoáng chút hoảng lo/ạn.

"Anh... anh..." anh ấp úng, "lần đầu... không có kinh nghiệm..."

Nhìn bộ dạng lúng túng đáng thương của anh, tôi không nhịn được bật cười. Nước mắt vẫn còn đó, nhưng nụ cười đã rạng rỡ như hoa hồng nở.

Tôi đưa bàn tay trái ra:

"Xem như anh thành tâm," tôi nói, "lần này tạm chấp nhận vậy."

"Nhưng lần sau nhớ bù đủ nhé."

Lục Cẩn Ngôn lại sững sờ. Như chú robot chậm chạp, vài giây sau anh mới hiểu ý tôi.

Niềm vui sướng ngập tràn khuôn mặt điển trai. Anh vội vàng lấy chiếc nhẫn, run run đeo vào ngón áp út của tôi.

Chiếc nhẫn vừa vặn như được làm riêng cho tôi.

Sau khi đeo nhẫn, anh không đứng dậy ngay mà ngước nhìn tôi, cười ngốc nghếch như cậu bé vừa được đồ chơi yêu thích.

"Dậy đi đồ ngốc," tôi kéo anh đứng lên, "toàn mạng đang xem kìa."

Anh đứng dậy, ôm ch/ặt tôi vào lòng.

"Vãn Vãn..." anh gọi tên tôi liên hồi bên tai, "Vãn Vãn... Vãn Vãn..."

"Anh không mơ chứ?"

Tôi ôm anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và vòng tay ấm áp, thì thầm:

"Không phải mơ đâu."

"Lục Cẩn Ngôn, từ nay về sau, mong được chỉ giáo thêm."

Trường quay, ai đó vỗ tay đầu tiên. Rồi tràng pháo tay như sóng trào dâng, vang mãi không dứt.

"Tín Hiệu Trái Tim" khép lại bằng cách lãng mạn và kịch tính không ai ngờ.

#LụcCẩnNgônCầuHônTôVãn#

#MuốnKýHợpĐồngMộtĐời#

#CPVãnNgônLàThật#

Ba hashtag lại một lần nữa chiếm lĩnh hotsearch. Lần này, không ai còn nghi ngờ tình cảm của chúng tôi.

Chúng tôi trở thành cặp đôi "thần tiên" nổi tiếng nhất toàn mạng năm đó. Câu chuyện của chúng tôi được netizen ví von là "Phim hài tình cảm hay nhất năm".

Còn tôi, từ một nữ minh tinh chỉ cần diễn trước ống kính, trở thành nữ chính phải diễn cùng tên ngốc Lục Cẩn Ngôn trên sân khấu cuộc đời suốt cả đời.

Kịch bản này, dù khởi đầu hơi ngôn tình, nhưng may mắn là quá trình ngọt ngào, và kết cục hẳn cũng sẽ tốt đẹp.

...

Sau khi chương trình kết thúc, cuộc sống tôi dường như không đổi thay. Vẫn là lịch làm việc dày đặc, quay phim, tham gia sự kiện. Nhưng dường như có gì đó khác biệt.

Ví như, ngón áp út tôi đã đeo một chiếc nhẫn không thể tháo xuống. Ví như, trong điện thoại tôi có một số liên lạc luôn được ghim đầu, biệt danh là "Tên ngốc nhà tôi".

Ví như, dù làm việc muộn đến đâu, về nhà vẫn có ngọn đèn thắp sáng, có một người ngồi đợi trên sofa.

Rồi khi tôi bước vào, anh sẽ đến đón lấy túi xách và hỏi: "Về rồi à? Có mệt không?"

Cảm giác được ai đó đặt trong tim, được chờ đợi và chiều chuộng vô điều kiện... thật dễ gây nghiện.

Hôm đó, tôi quay xong cảnh đêm về nhà đã gần 3 giờ sáng. Tôi khẽ khàng mở cửa, tưởng Lục Cẩn Ngôn đã ngủ.

Ai ngờ đèn phòng khách vẫn sáng. Anh mặc đồ ngủ, đeo kính gọng vàng đang ngồi xem tài liệu trên sofa. Nghe tiếng mở cửa, anh lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.

"Về rồi à?" Anh đứng dậy bước lại gần.

"Ừ," tôi gật đầu, "Sao anh chưa ngủ?"

"Đợi em." Anh đáp một cách đương nhiên.

Khi anh định giúp tôi cởi áo khoác, tôi lùi lại một bước.

Anh ngơ ngác: "Sao thế?"

Tôi nhìn anh, bỗng nảy ra ý nghịch ngợm. Tôi bắt chước giọng điệu đàm phán thương mại nghiêm túc của anh trong gameshow:

"Lục tổng."

"Về hợp đồng 'Gia hạn một đời' của chúng ta..."

"Em thấy cần thảo luận chi tiết thêm một số điều khoản."

15

Lục Cẩn Ngôn nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm thoáng chút nghi hoặc.

Danh sách chương

4 chương
20/10/2025 11:02
0
25/10/2025 10:16
0
25/10/2025 10:14
0
25/10/2025 10:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu