Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
25/10/2025 09:53
Nhân viên chương trình nhìn cảnh chúng tôi “phá băng trong một giây” đều đứng hình, gương mặt ngơ ngác đầy bối rối.
Chị Vương chạy vội tới, nắm ch/ặt tay tôi, xúc động đến mức suýt nghẹn lời.
“Vãn Vãn! Bùng n/ổ rồi! Ch/áy hết mức luôn! Cặp đôi của em và tổng giám đốc Lục giờ là hot nhất mạng xã hội! Em biết mình tăng bao nhiêu fan không? Ba triệu! Chỉ một đêm! Ba triệu đó!”
Tôi chẳng thấy vui chút nào.
“Chị Vương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tôi xoa xoa thái dương đang nhức như búa bổ.
“Sao lại là thế nào? Đây là chuyện tốt trời cho mà!” Chị Vương vừa nói vừa múa tay, “Chị đã bảo mà, tổng Lục có tình cảm với em, em không tin! Giờ thì không giấu được nữa rồi!”
Tôi nhìn chị với ánh mắt khó tin.
“Tình cảm ư? Chị Vương bị bài PR tẩy n/ão rồi hả? Chúng tôi chỉ là hôn nhân hợp đồng, là giả! Giả mà!”
“Giả?” Chị Vương đảo mắt một vòng, “Em từng thấy cặp giả nào nửa đêm lén đắp chăn cho em chưa? Em thấy cặp giả nào dám nói trước mặt cả nước rằng em đáng yêu ch*t đi được chưa? Tô Vãn, diễn nhiều thành ngốc hả? Thật giả cũng không phân biệt nổi?”
Tôi bị chị hỏi đến cứng họng.
Đúng vậy.
Nếu tất cả chỉ là diễn, vậy lúc anh quên tắt mic, những lời càu nhàu với bạn thân cũng là diễn sao?
Đoạn hội thoại đó nghe chẳng giống diễn chút nào.
Sự ấm ức, bất đắc dĩ, cùng… niềm kiêu ngạo giấu trong lời phàn nàn.
Tôi ngồi lên xe về nhà, đầu óc rối như tơ vò.
Lục Cẩn Ngôn ngồi ở chiếc xe khác.
Trở về ngôi “nhà” danh nghĩa của chúng tôi - một biệt thự rộng lớn nhưng trống trải ở trung tâm thành phố.
Hai chúng tôi lần lượt bước vào cửa.
Phòng khách sáng trưng ánh đèn.
Một cụ già ăn mặc cực kỳ chỉn chu mà tôi không quen biết đang ngồi trên sofa, nhìn chúng tôi với nụ cười híp mắt.
Thấy ông, Lục Cẩn Ngôn khẽ gi/ật mình, sau đó cung kính chào: “Chú Trương.”
Chú Trương?
Tôi nhanh chóng hiểu ra. Đây chính là quản gia lâu năm của nhà họ Lục - chú Trương. Nghe nói ông đã phục vụ gia tộc này từ thời ông nội Lục Cẩn Ngôn.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về.” Chú Trương đứng dậy, nở nụ cười hiền hậu, “Lão gia và phu nhân vừa xem livestream xong, vui lắm. Đặc biệt sai tôi mang thứ này trao cho thiếu phu nhân.”
Nói rồi, ông rút từ sau lưng một hộp nhung sang trọng đưa cho tôi.
Mở ra xem, bên trong là một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh. Viên chủ kim cương lớn đến mức khó tin.
“Đây là món quà lão gia tặng phu nhân ngày cưới. Giờ, xin trao lại cho thiếu phu nhân.” Chú Trương nói. Tôi cầm chiếc hộp mà thấy như bưng cục than hồng.
“Cái này… quá đắt giá rồi ạ…”
“Đáng mà.” Chú Trương mỉm cười, “Thiếu gia và thiếu phu nhân tình cảm mặn nồng thế này, lão gia cùng phu nhân nhìn thấy cũng yên lòng.”
Tôi cười gượng gạo, không biết nói gì hơn.
Lục Cẩn Ngôn đứng bên cạnh, mặt lạnh như tiền, cũng không có ý định giải vây cho tôi.
Chú Trương lại nói: “À, vâng. Lão gia còn dặn thêm. Đã là vợ chồng thì đừng ngủ phòng riêng nữa. Người trẻ cứ tách giường mãi, tình cảm dễ ng/uội lắm. Tôi đã nhờ người giúp việc dọn đồ đạc của thiếu gia sang phòng chính - tức phòng ngủ của thiếu phu nhân rồi.”
“Cái gì?!”
Tôi và Lục Cẩn Ngôn đồng thanh hét lên.
5
Chú Trương bị phản ứng dữ dội của chúng tôi làm gi/ật mình, nụ cười trên mặt hơi tắt lịm.
“À… đây là ý của lão gia.” Ông thận trọng nói, “Lão gia bảo, các trẻ còn ngại ngùng, không tiện nói ra. Làm trưởng bối, ông giúp một tay thôi.”
Tôi muốn đi/ên lên mất.
Giúp một tay?
Đây là giúp đỡ hay đẩy chúng tôi vào lửa?
Tôi cầu c/ứu nhìn về phía Lục Cẩn Ngôn.
Khuôn mặt băng giá vạn năm không đổi của anh lúc này cũng hiếm hoi xuất hiện vết rạn. Lông mày anh nhíu ch/ặt, môi mím thành đường thẳng.
“Chú Trương.” Anh lên tiếng, giọng hơi khàn, “Như vậy không ổn. Tô Vãn cô ấy… quen ngủ một mình.”
“Ôi, có gì không ổn đâu.” Chú Trương lập tức phẩy tay, vẻ mặt “tôi hiểu mà”, “Vợ chồng với nhau, đâu có lý nào lại chia giường. Từ từ sẽ quen thôi. Thiếu gia phải biết chiều chuộng thiếu phu nhân, con gái thường ngại lắm.”
Dứt lời, ông còn đầy ẩn ý chớp mắt với Lục Cẩn Ngôn.
Tôi thề là mình nhìn thấy vành tai Lục Cẩn Ngôn đỏ lên.
Hoàn thành nhiệm vụ, chú Trương mãn nguyện rời đi.
Để lại tôi và Lục Cẩn Ngôn đứng giữa phòng khách rộng thênh thang, nhìn nhau ngơ ngác.
Bầu không khí ngượng ngùng đến mức có thể dùng ngón chân đào ra cả một công viên Disney.
“Này…” Tôi hắng giọng phá vỡ im lặng, “Hay anh vẫn ngủ phòng khách đi. Em sẽ nói với bố mẹ rằng…”
“Không cần.” Lục Cẩn Ngôn ngắt lời.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên thứ cảm xúc phức tạp tôi không thể hiểu nổi.
“Cứ làm theo lời bố vậy.” Anh nói, “Không thì ngày mai họ có thể sẽ tới tận nơi giám sát.”
Tôi tưởng tượng cảnh đó, bất giác rùng mình.
“Thế… cũng được.” Tôi đành nhượng bộ.
“Nhưng mà!” Tôi lập tức bổ sung, “Chúng ta phải đặt ra ba điều khoản.”
Lục Cẩn Ngôn nhướng mày ra hiệu cho tôi tiếp tục.
“Thứ nhất, giường ngủ trong phòng rộng hai mét. Một nửa của anh, một nửa của em, vạch một đường ở giữa, ai cũng không được vượt qua.
Thứ hai, anh không được… không được nửa đêm dậy đắp chăn cho em!
Thứ ba, quan trọng nhất, khi tắm rửa hay thay đồ phải báo trước cho đối phương, tuyệt đối không được…”
Tôi không nói tiếp được nữa, hai má đỏ bừng.
Lục Cẩn Ngôn nhìn tôi, khóe miệng hình như… hơi nhếch lên?
Mắt tôi hoa sao?
Anh ta đang cười ư?
“Được.” Anh gật đầu đồng ý cực kỳ dễ dàng.
Rồi anh bổ sung một câu: “Nhưng vạch kẻ phải do tôi vẽ.”
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
Có khác gì nhau đâu?
Tôi ôm đồ thay vào phòng tắm như chạy trốn.
Lần lữa tắm rửa cả tiếng đồng hồ, khi bước ra ngoài, Lục Cẩn Ngôn đã thay xong đồ ngủ, đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Bộ đồ ngủ của anh thuộc loại kín đáo nhất, chỉn chu từng chi tiết. Cúc áo cài đến tận cổ trên cùng.
Tôi nhìn chiếc giường rộng lớn đặt giữa phòng ngủ mà cảm thấy còn căng thẳng hơn lên đoạn đầu đài.
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook