Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi muốn lấy một cuốn sách tham khảo bị đặt quá cao.
Hỏi cậu chủ cái thang ở đâu.
Cậu ta lười tìm, vỗ vỗ vai mình: "Đây này."
Rồi bất ngờ bế tôi ngồi lên vai.
Tôi: "!!"
"Lần lữa gì nữa?"
Hai tay cậu vòng ra sau, giữ ch/ặt đùi tôi nâng lên cao.
Lòng bàn tay nóng hổi áp sát vào chỗ nh.ạy cả.m nhất.
Toàn thân tôi cứng đờ.
"Đừng cựa quậy!" Cậu vô tư đẩy tôi lên cao hơn, tay dịch lên nửa tấc, "Được rồi, lấy đi."
Từng đ/ốt ngón tay cậu in hằn vào da thịt.
Người tôi như muốn bốc ch/áy.
"Lấy... lấy được rồi..."
Giọng tôi run run muốn xuống.
"Sao nhát gan thế?"
Bốp!
Một cái vỗ mạnh vào mông tôi.
Kèm tiếng cười giòn tan: "Truyền thêm chút khí phách nam nhi!"
Khi chạm đất, tôi đỏ mặt gi/ận dữ nhìn cậu.
Cậu kéo cổ tôi lại: "Trời ơi, cậu gi/ận vì chuyện này á? Lúng túng như gái mới lớn ấy..."
Tôi: "..."
Mẹ kiếp.
Đây là quả báo vì giả trai làm hồ sơ giả sao?
15
Sau ba tuần phụ đạo.
Cậu chủ tiến bộ rõ rệt.
Bố cậu thưởng cho chiếc Ducati.
Cũng cho tôi phong bì 10 triệu.
Ngày nghỉ.
Cậu chủ rủ tôi đua xe.
Chiếc mô tô đỏ này đẹp thật.
Im lìm đậu trên đường đua vắng.
Như món đồ chơi tinh xảo.
Khương Hằng và đám bạn phóng vèo qua, bụi bay m/ù mịt.
Chơi mệt.
Khương Hằng bảo tôi thử.
Tôi không dám: "Ngã một cái, lấy mạng tôi đền sao?"
Cậu chủ cười kiểu nhà giàu: "Relax, anh bạn, cậu sống quá ức chế đấy."
Hào phóng nói thêm: "Biết đi xe điện là đi được này, tha hồ chơi, hỏng tính tôi."
Tôi n/ão tốt.
Học nhanh.
Một lúc đã chạy được.
Khi vào vòng chính thức.
Khương Hằng vắt chân ngồi sau.
Tay ôm eo tôi từ phía sau: "Đừng sợ, có tôi đây."
Dần dần tôi quen tay.
Càng lúc càng nhanh.
Như gió cuốn.
Cảm giác tăng tốc khiến adrenaline bốc lên.
Phấn khích khiến tôi gào trong mũ bảo hiểm: "Ch*t ti/ệt!! Đã quá!!"
Hoàn toàn không nghe thấy cậu chủ sau lưng đang van xin: "Thôi không chơi nữa! Dừng lại!! Tôi chịu hết nổi rồi! Làm ơn đi!! Thầy Kiều! Đại ca! Anh ơi! Bố ơi!!!!"
16
Điên rồ thật.
Nghĩ lại vẫn thấy hãi.
Tim đ/ập thình thịch thì đám đông xung quanh reo hò:
"Ngầu quá anh bạn, lần đầu chơi đã thế này?!"
"Trông yếu đuối vậy mà chơi đi/ên thật!"
"Kiều Ngạn, có cong không? Cho xin số nhé."
Khương Hằng hoảng hốt mới hoàn h/ồn, đ/á bay thằng bạn: "Cút! Thằng này thẳng nhé!"
Đang hỗn lo/ạn.
Một giọng the thé x/é tan không khí:
"Ồ, mấy tháng không gặp, các cậu đã có bảo bối riêng rồi à?"
Tôi quay lại.
Choáng ngợp trước một búp bê Barbie người thật.
Tóc xoăn môi đỏ, váy ng/ực sâu, móng đính cườm, giày cao gót mảnh...
Đặc trưng nữ tính mạnh mẽ khiến Khương Hằng khó chịu ngay: "Ai cho mày tới đây? Biến đi!"
"Thì ra cậu thích kiểu này?" Barbie dùng hàng mi công chúa liếc nhìn tôi: "Nói sớm đi, em cũng c/ắt tóc ngắn được mà."
Cô ta áp sát Khương Hằng, ngón tay vuốt ng/ực cậu cười khẽ: "Anh ngốc ơi, coi chừng bị đ/âm mà tưởng anh em đùa nhé~"
"Yue!!!"
Khương Hằng phun bung lon Coca vừa uống, trúng đầy người Barbie.
17
Tôi đỡ Khương Hằng vào nhà vệ sinh lau dọn.
Cậu thở gấp, mặt tái mét, người vẫn run nhẹ.
Trong mắt là nỗi kh/iếp s/ợ chưa tan.
Nhưng khi gặp ánh mắt tôi.
Dần bình tĩnh lại.
"Tôi không gh/ét con gái...
"Chỉ là...
"Quá sợ hãi..."
Tôi gi/ật mình, không ngắt lời.
"Hồi nhỏ, mẹ kế..."
"Bà ấy dùng móng tay nhọn bấm tôi, dùng giày cao gót đ/á tôi..."
"Còn cả loại trâm ng/ực đính cườm sắc nhọn, bà chích vào tay, vào đùi... để không ai nhìn thấy..."
Từng chữ như d/ao đ/âm vào tim tôi.
"Bà không thích tôi khóc, càng khóc càng đ/á/nh... đến khi bố phát hiện, ly hôn..."
Đáy mắt cậu đỏ hoe.
Nhìn tôi với vẻ yếu đuối và phụ thuộc chưa từng có.
Tôi không nhịn được ôm nhẹ cậu: "Vậy... cậu có đỡ hơn không?"
Người cậu cứng lại.
Rồi như níu phao c/ứu sinh, siết ch/ặt tôi.
Úp mặt vào cổ tôi, hít thở sâu.
"Anh bạn..." Cậu như bị thôi miên thì thầm, "Cậu thơm quá..." Chưa dứt lời, cậu gi/ật b/ắn người lùi lại, ôm đầu hoảng lo/ạn:
"Ch*t ti/ệt?! Tao vừa làm cái quái gì thế?! Tao đéo phải gay đâu nhé!!!"
18
Sau đó.
Khương Hằng bắt đầu có chút khác lạ.
Trước đây ôm vai bá cổ thân thiết.
Giờ tôi vừa lại gần, cậu nhảy lùi nửa mét.
Khi tôi giảng bài, mắt cậu láo liên không dám nhìn thẳng.
Đến lúc kết thúc.
Tôi cúi xuống thổi bụi tẩy, tóc vô tình quệt vào tay cậu -
"Ch*t mẹ!" Cậu gi/ật thót người, ghế đổ ầm, "Kiều Ngạn! Cậu dí sát thế làm đéo gì?!"
Tôi ngớ người: "Tôi dọn bàn mà..."
Tai cậu đỏ lựng: "Hôm nay nghỉ học! Cậu... cậu về đi!"
Tôi còn nhớ tiền lương: "Vậy tiền gia sư..."
Khương Hằng chuyển khoản run tay.
Chuyển nhầm thêm một số 0 mà không hay.
Tôi: "..."
Thôi được.
Trước chỉ sợ gái.
Giờ lên núi Không Đồng (sợ đồng tính).
19
Khương Hằng dạo này hay lơ đãng.
Giảng bài hỏi mười câu, cậu đáp một tiếng ừ.
Dạy tiếp cũng vô ích.
Tôi chủ động đề nghị: "Sắp hết hè rồi, ôn tập cũng ổn rồi, không gia sư nữa nhé?"
Cậu ngẩng phắt lên: "Không được! Cậu không được đi!"
Tôi bối rối: "Sao thế?"
Quầng thâm mắt cậu như gấu trúc, ấp úng mãi: "Tôi không phải lưu luyến cậu đâu... chỉ là... nhà còn đồ ăn thừa chưa hết..."
Tôi lại mang nhiều món ngon về nhà.
Bà ngoại dạy biết ơn đáp nghĩa, nên cũng tặng quà lại cho cậu chủ và tiểu thư.
Giờ nghỉ trưa.
Tôi đặc biệt đến cửa hàng Gucci m/ua chai nước hoa cho Hoắc Hi Văn.
Kết quả Khương Hằng cả buổi chiều nhìn chằm chằm vào túi quà bóng bẩy.
Môi cậu méo mó:
"Gucci mà chọn mùi thế này? Nhưng cũng được, thằng nhà quê biết điều đấy. Tôi miễn cưỡng nhận vậy."
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook