Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Bố mẹ đi công tác về nhà, không nói lý do gì liền m/ắng tôi một trận.
“Lần trước đến nhà họ Bùi, cậu ấy đâu có gh/ét con đến thế. Sao chỉ ở cùng vài ngày mà qu/an h/ệ lại tệ hơn thế này!”
Tàng Du vội nói:
“Cũng không trách được chị đâu. Em nghe nói vì chị về làng quê nên Diễn ca mới tức gi/ận đó.”
Bố mẹ nhìn Tàng Du khí mới ng/uôi ngoai chút: “Con nên học theo em gái cách làm tiểu thư khuê các!”
“Bố đừng gi/ận nữa, tại thời gian này em lơ là. Tối nay em sẽ dẫn chị đi gặp mấy anh Thẩm thiếu gia.”
13
7 giờ tối.
Star Glory International.
Tàng Du thay bộ đồ crop-top và quần short cạp trễ đúng chuẩn hot girl.
Son đỏ makeup đậm, nước hoa nồng nặc.
Thẩm Dạ ngả người trên sofa, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi, đầy vẻ khiêu khích trắng trợn.
“Tao thấy cũng bình thường. So với em Tàng Du thì kém xa.”
Tàng Du thuận thế ngồi xuống giữa Thẩm Dạ và gã đàn ông khác, tay đặt lên cánh tay hắn, giọng ngọt như mía lùi:
“Các anh đừng nói vậy, chị nhà em chỉ là không biết trang điểm thôi. Nếu chị ấy chịu chỉnh chu chút, chắc chắn cũng xinh lắm.”
Gã tóc vàng khác liền phụ họa, giọng đầy xách động: “Không hiểu cô chú nghĩ sao, đứa con xa cách hơn chục năm, về nhà liền làm em bị bỏ rơi. Tàng Du à, nếu ở nhà nó b/ắt n/ạt em, cứ nói với anh. Nhà anh lúc nào cũng đón em, đảm bảo không ai dám làm em ấm ức.”
“Sao dám làm phiền các anh được chứ.”
Tàng Du cúi mắt, vẻ mặt như được sủng ái, nhưng đầu ngón tay lại khẽ chạm mu bàn tay gã đàn ông.
Gã đàn ông thấp lùn, mặt đầy vết thâm mụn, nhìn đã thấy nhờn nhợn. Nhìn bộ dạng của cô ta, bụng tôi bỗng cồn lên, cảm giác buồn nôn trào ngược.
Dù có không ưa Tàng Du, tôi vẫn phải thừa nhận cô ta là mỹ nhân hiếm có. Sao lại có thể giả giọng gọi “anh” với loại này?
“Này, đồ nhà quê.”
Thẩm Dạ cuối cùng cũng chú ý lại tôi, gõ gõ ngón tay lên bàn: “Biết chơi xúc xắc không? Làm vài ván với anh em nào.”
Tôi ngẩng mắt, giọng không chút khách sáo: “Không biết.”
Tàng Du như không thấy vẻ lạnh lùng của tôi, vẫn ra vẻ “hòa giải”, nhưng ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý:
“Các anh đừng b/ắt n/ạt chị ấy chứ. Giờ chị ấy đã là vị hôn thê của Bùi tiểu thiếu gia rồi, để họ Bùi biết được thì khó xử lắm.”
“Hừ, họ Bùi?”
Thẩm Dạ kh/inh bỉ cười, đứng dậy đi tới trước mặt tôi, giơ tay ấn mạnh lên vai tôi.
Lực đạo mạnh khiến tôi nhíu ch/ặt mày: “Bọn tao sợ thằng Bùi Trì Diễn à? Tàng Du muội muội có bọn tao chống lưng, mày tưởng mày thật sự là tiểu thư khuê các sao?”
Mùi khói th/uốc lẫn mồ hôi từ người hắn bốc lên nồng nặc như đống rác thối.
Tôi quay đầu né tránh, bản năng tránh xa thứ mùi đó, nhưng hành động này như châm ngòi th/uốc n/ổ.
“Còn dám né?”
Gã tóc vàng cũng xông tới, giơ tay định bóp cằm tôi: “Để anh nếm thử xem, gái nhà quê mùi đất là thế nào, haha!”
Khuôn mặt nhờn mỡ càng lúc càng gần, đôi môi kinh t/ởm sắp dính vào mặt tôi.
Cơn buồn nôn trong bụng bùng phát, tôi giơ tay t/át liên tiếp hơn chục cái vào mặt hắn.
Hai gương mặt lập tức sưng đỏ, khóe miệng rớm m/áu.
“Đ** mẹ!”
Thẩm Dạ ôm mặt gầm thét. Gã tóc vàng cũng hoàn h/ồn, giơ tay định túm lấy tôi.
Tôi đâu để hắn có cơ hội, quay người mở cửa chạy thẳng ra ngoài.
Buồn cười.
Hồi ở quê làm ruộng, tôi vác bao ngô mấy chục cân còn chẳng thở gắt. Lũ mềm nhũn suốt ngày nhậu nhẹt này sao đuổi kịp tôi?
“Đm! Đuổi theo nó!”
Sau lưng vang lên tiếng ch/ửi thề đi/ên tiết, tiếng bước chân dồn dập đuổi theo.
Vừa quay đầu xem khoảng cách, tôi vừa lao về phía lối thoát, không ngờ cuối hành lang có người bất ngờ rẽ qua—
“Bụp!”
Trán tôi đ/ập mạnh vào bức ng/ực rắn chắc, đ/au đến nỗi hoa mắt, nước mắt suýt trào ra.
“Xin lỗi xin lỗi!”
Tôi xoa trán, hoảng hốt định đẩy người kia để tiếp tục chạy. Cổ tay vừa chạm áo hắn, cổ áo sau đã bị ai đó túm ch/ặt. Lực đạo không mạnh nhưng khiến tôi không thể giãy ra.
“Này Tàng Mân, chạy cái gì thế?”
Giọng nam quen thuộc vang lên phía trên, mang theo chút lạnh lẽo: “Có thứ gì bẩn thỉu đuổi sau lưng em à?”
Tôi ngẩng phắt đầu, đối diện đôi mắt sâu thẳm của Bùi Trì Diễn.
Hắn mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở hai khuy, đường quai hàm căng thẳng, sắc mặt có vẻ không tốt.
Lâm Chu bên cạnh cũng sửng sốt, nhìn tôi hai giây rồi đột nhiên lên giọng: “Gì cơ? Tàng Mân? Ôi trời, đây chẳng phải chị nuôi vịt đó sao!”
Bùi Trì Diễn không để ý tiếng kinh ngạc của Lâm Chu, tay vẫn nắm cổ áo tôi, ánh mắt lướt qua vầng trán đỏ ửng, giọng trầm xuống:
“Nói đi, rốt cuộc chạy cái gì?”
Tôi chuyển n/ão nhanh như chớp, quay đầu chỉ về phía Thẩm Dạ đang đuổi theo, giọng cố ý mang chút ấm ức:
“Vừa nãy họ t/át em.”
14
Bùi Trì Diễn theo hướng tay tôi nhìn lại, gã đàn ông sau lưng mặt sưng như heo.
“Chị dâu, chị x/á/c định là họ t/át chị?”
Tôi gật đầu quả quyết: “Thật mà, anh xem này, mặt em có vết t/át này.”
Lâm Chu dụi dụi mắt: “Có đâu?”
Bùi Trì Diễn liếc nhìn: “Có.”
Lâm Chu gãi đầu, vô cùng khó hiểu: “Tôi m/ù rồi sao?”
Phía Thẩm Dạ đã mất hết khí thế, nhìn thấy Bùi Trì Diễn liền mềm nhũn chân, giọng run run:
“Bùi... Bùi thiếu, sao ngài lại ở đây?”
Bùi Trì Diễn lười nhạt nâng mí mắt: “Chính ngươi t/át vị hôn thê của ta?”
Thẩm Dạ vội vàng khoa tay, chỉ mặt mình sưng như bánh bao, sốt ruột gần phát đi/ên: “Làm gì có! Là vị hôn thê của ngài t/át bọn em. Bọn em chỉ mời cô ấy chơi chung, không hiểu sao làm cô ấy phật ý.”
Thẩm Dạ chỉ vào khuôn mặt sưng húp của hắn.
Tôi ho nhẹ, trắng trợn nói láo:
“Vết t/át đó là tự anh tự t/át, liên quan gì đến tôi.”
“Hả?” Thẩm Dạ sững sờ, rõ ràng không ngờ tôi lại nói vậy.
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook