Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- di vật
- Chương 6
Năm đó lũ lụt, trại trẻ mồ côi ch*t gần một nửa số trẻ em. Lâm Duyệt đã ôm ch/ặt lấy tôi, ghì vào thân cây nên cả hai chúng tôi may mắn sống sót.
"Thôi, đừng khóc nữa, tìm được con gái là chuyện vui mà."
Người đàn ông lên tiếng đầy uy quyền, người phụ nữ ngừng khóc, vòng tay siết ch/ặt vai tôi.
"Hiện giờ cháu làm công việc gì? Mỗi tháng lương bao nhiêu?"
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông, cảm thấy khuôn mặt ấy quen thuộc khó tả.
Ông ta có vẻ không hài lòng với sự im lặng của tôi nhưng vẫn kiềm chế: "Trước đây là chúng tôi có lỗi với cháu, nhưng đều do hoàn cảnh thời đại. Hồi đó không chỉ mình cháu như thế, cháu phải hiểu cho."
"Bây giờ bố mẹ già rồi, con trai lại mất đi. Trời xanh cho chúng ta đoàn tụ lúc này chính là muốn chúng ta nối lại duyên phận."
"Cháu đang ở đâu? Nhà không còn phòng trống. Phòng con trai chúng tôi thì không thể động vào được. Ý bố là nếu cháu ở xa, hãy thuê nhà gần đây. Bố mẹ giờ sức khỏe yếu lắm, tiện..."
Ông ta bực bội: "Nhìn bố làm gì thế? Kỳ quặc, không có giáo dục!"
Một suy nghĩ táo bạo lóe lên. Tôi vùng khỏi vòng tay người phụ nữ đang khóc, lao vụt ra khỏi cửa.
Tôi chạy thẳng về nhà, tìm sợi tóc của Tiểu Viên trên gối, cùng tóc mình mang đến trung tâm giám định.
Khi nhận kết quả "Có qu/an h/ệ huyết thống dì - cháu", tôi choáng váng. Lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh nôn hết những thứ trong bụng, ôm bồn cầu vừa khóc vừa cười.
Thứ trói buộc cả đời Lâm Duyệt giờ lại trở thành phao c/ứu sinh của tôi và Tiểu Viên.
Hoang đường mà hợp lý làm sao.
Chị ơi, chị cũng nghĩ vậy đúng không?
14
Nhờ bản báo cáo huyết thống kỳ lạ cùng nguyện vọng của Tiểu Viên, tôi chính thức trở thành người giám hộ hợp pháp của cô bé.
Trần Kiến Quốc hết vũ khí, bắt đầu mềm nắn rắn buông: "Tất cả là lỗi của tôi, các cháu có yêu cầu gì cứ nói, tôi đều đáp ứng."
"Dù sao cũng là người nhà, anh trai ngày xưa thương cháu thế, cháu không thể thấy ch*t mà không c/ứu."
Trong thời gian tôi đi vắng, Trần Kiến Quốc nhờ Tiểu Viên c/ứu con trai nên đối xử khá tử tế. Cô bé nhẫn nhục ăn uống đầy đủ, giờ khuôn mặt bầu bĩnh khỏe khoắn đáng yêu, không ngờ lại thành phúc.
"Trước hết trả lại tiền viện phí dì nhỏ đã cho ông, để tôi xem thành ý."
"Cháu muốn ở khách sạn 5 sao, giường bệ/nh viện cứng quá."
"Quán nướng đó ngon lắm, nhưng phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ, không biết cháu có được ăn không."
...
Cô bé bày ra vẻ mặt "ông làm gì được tôi" khiến Trần Kiến Quốc sốt ruột mấy ngày liền, suýt phải quỳ xuống c/ầu x/in.
Khi cô bé xả gi/ận đủ, tôi định đặt vé đưa cô bé về thì bị ngăn lại: "Cháu muốn c/ứu anh ấy."
"Hồi nhỏ mẹ đi làm, bố đ/á/nh cháu, toàn là anh che chở."
"Lúc ở bệ/nh viện, anh còn lén đưa tiền bảo cháu chạy trốn."
"Anh ấy là anh ấy, không liên quan gì đến Trần Kiến Quốc."
Tiểu Viên kiên quyết. Cô bé đã có quyết định riêng, tôi đương nhiên ủng hộ.
Sau khi hiến tặng và dưỡng sức, tôi vội vã đưa Tiểu Viên về Bắc Kinh.
Trên máy bay, Tiểu Viên mân mê bản báo cáo, vui mừng khôn xiết: "Chắc mẹ cháu biết trước rồi, từ nhỏ đã bảo cháu giống dì, cháu cứ nghĩ bà nói nhảm."
"Dì... không biết nữa."
Thấy tôi không hứng thú, cô bé liền ôm ch/ặt tay: "Sao dì thế? Làm dì ruột của siêu mỹ nữ như cháu mà chẳng vui hơn trước à?"
Tôi gượng cười: "Dì chỉ tiếc là mẹ cháu không được thấy ngày này."
"Hả, tưởng gì chứ! Có m/áu mủ hay không, mẹ cháu vẫn coi dì như ruột thịt, cần gì cái huyết thống này chứ!"
Lời cô bé khiến tôi sững người. Tiểu Viên cười ranh mãnh: "Nói gì thì nói, giờ cùng chung dòng m/áu rồi, dì cho cháu thương lượng chuyện này nhé?"
"Gì nào?"
"Dì gỡ camera phòng khách đi được không? Kỳ quá! Đứa ngoan như cháu đáng được tin tưởng mà!"
Cô bé bĩu môi phàn nàn. Tôi gật đầu đồng ý.
"Thực ra đó không phải camera, là máy xông tinh dầu."
Tiểu Viên: ???
"Phương Lăng! Dì lại lừa cháu!!!"
15
Vài tháng sau, bệ/nh viện báo tin: Ca cấy ghép thành công nhưng bệ/nh nhân thiếu ý chí sống, cuối cùng không qua khỏi.
Cặp vợ chồng kia biến mất khỏi cuộc đời tôi như những NPC hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi nghĩ sự xuất hiện và biến mất của họ hẳn là ý của Lâm Duyệt - sự phù hộ của chị luôn đúng lúc.
Tôi cùng Tiểu Viên đổi họ, theo họ Lâm của chị.
Khi mọi việc đã ổn thỏa, cuối cùng tôi cũng có thể đưa Tiểu Viên đến thăm chị.
Tôi dắt Tiểu Viên, Tiểu Viên ôm McDonald's.
Cô bé đặt chiếc burger trước m/ộ, mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, đây là burger phô mai kép, ngon lắm. Con nếm thử rồi, mẹ chắc chắn thích."
"Kiếp sau con làm mẹ của mẹ, nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt. Mẹ nhớ tìm con nhé."
Cô bé nức nở chui vào lòng tôi. Tôi ôm cô bé, lặng nhìn ảnh Lâm Duyệt.
Hóa ra trước giờ tôi không nhận ra, đôi mắt chúng tôi giống hệt nhau.
"Chị." Tôi gọi.
Chờ em nhé. Em muốn xuống dưới ấy gọi chị một tiếng thật to.
Không đợi được cũng không sao. Trời xanh còn n/ợ chúng ta, kiếp sau chúng ta vẫn làm chị em.
- Hết -
Chương 6
Chương 10
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 4
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook