Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lâm Văn Dục gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, anh ấy mặt đỏ bừng, thở gấp gáp.
Tôi mới xem được ba giây thì tin nhắn đã bị thu hồi.
Anh lạnh lùng giải thích: "Xin lỗi, nhắn nhầm người rồi."
Hỏng rồi, hình như mình bị cắm sừng rồi.
1
Yêu Lâm Văn Dục được hai năm, đến nụ hôn đầu cũng chưa có.
Ngay cả số lần nắm tay cũng đếm trên đầu ngón tay.
Anh bảo mắc chứng sợ tiếp xúc cơ thể.
Tôi tôn trọng anh.
Bình thường tôi luôn giữ khoảng cách khi ở cùng anh.
Chúng tôi đi trên đường trông chẳng giống tình nhân, mà giống huynh đệ hơn.
Lâm Văn Dục cũng ít nói.
Đúng chuẩn cái hũ nút ch/ặt.
Hẹn hò của chúng tôi chỉ là cùng nhau đi ăn.
Ăn lặng lẽ, về ký túc xá lặng lẽ.
Nhìn tôi ăn cơm là sở thích của anh.
Ngắm mặt anh là thú vui của tôi.
Mối qu/an h/ệ này, mỗi người đều có thứ mình cần.
Ăn xong, xách chiếc bánh nhỏ Lâm Văn Dục làm cho tôi, tôi trở về ký túc.
Hai năm nay, chúng tôi tôn trọng nhau như khách, không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của đối phương.
Anh không hỏi tôi giao du với ai, tôi không xem điện thoại của anh.
Nếu anh ấy không quá đẹp trai, mối tình này khó mà kéo dài được hai năm.
Trong phòng ký túc, các bạn cùng phòng đang bàn về việc nghỉ lễ sẽ đi chơi đâu với bạn trai.
Bạn cùng phòng A m/ua cái đuôi nhỏ, định dụ bạn trai mặc.
Kể lại sinh động như phim, các bạn khác xúm vào góp ý.
Thấy tôi về, họ đột nhiên quay sang tôi, ánh mắt đầy háo hức tò mò: "Thu Nhiên, yêu Lâm Văn Dục như thế nào vậy? Nghe nói người càng trầm lặng bên ngoài, sau đóng cửa càng khác lạ."
Hỏi tôi thì hỏi nhầm người rồi.
Tôi ngã vật ra ghế: "Không biết nữa, bọn tôi theo đuổi phong cách lạnh nhạt."
Bạn cùng phòng A nói với vẻ từng trải: "Thu Nhiên, hay là em không được? Chị gửi shop cho em."
Vừa nói vừa gửi tôi một đường link.
"Chị chỉ giúp được em tới đây thôi."
Tôi vệ sinh cá nhân xong, lên giường mở link.
Trời ạ, Lưu Lão Lão vào Đại Quan Viên.
Đủ loại mẫu mã, đầy đủ các thể loại.
Chạm tới vùng kiến thức m/ù tịt của tôi, cuối cùng chọn mãi.
Chỉ m/ua được một chiếc áo mỏng tang.
Gửi thẳng tới nhà trọ của Lâm Văn Dục.
Không cho chạm thì thôi, ngắm nhìn cũng được chứ nhỉ?
2
Mấy ngày sau, bưu kiện hiển thị đã nhận.
"Nhiên Nhiên, đồ của em gửi nhầm nhà anh rồi."
"Tối nay em qua nhà anh lấy nhé."
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Trên đường về là sự im lặng vô tận.
Đầu tôi chỉ nghĩ cách nào dụ anh mặc đồ cho tôi xem.
Vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn gương mặt bên nghiêng của Lâm Văn Dục.
Đường hàm rõ ràng, làn da trắng mịn màng.
Tuyệt vời, tác phẩm tốt nghiệp của Nữ Oa.
Lâm Văn Dục phát hiện ánh mắt tôi: "Hôm nay em sao thế? Sao im lặng vậy?"
Tôi x/ấu hổ quay mặt đi, ho vài tiếng.
"Cảm rồi hả?"
Anh cúi người lại gần, trán chạm trán tôi: "Cũng không sốt."
Tôi lùi một bước như tên b/ắn, nhảy xa tám thước.
Phù, thật nguy hiểm.
Đến gần thế, lỡ anh bị kích động thì sao.
Lâm Văn Dục ngơ ngác nhìn tôi, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy.
Mãi sau anh mới lên tiếng: "Anh biết, anh là người nhạt nhẽo."
Giọng anh hơi khàn, gương mặt đầy uất ức.
Lại diễn trò gì đây, không hiểu nổi.
Tôi chỉ muốn nhanh lấy được bưu kiện, hoàn thành đại nghiệp.
Nghĩ vậy, tôi bước nhanh hơn.
Đằng sau là tiếng thở dài nối tiếp của Lâm Văn Dục.
Thở dài suốt, phúc khí thở hết cả rồi.
Về đến nhà, nhân lúc Lâm Văn Dục nấu cơm, tôi lén lút mở bưu kiện.
Tốt tốt, giống như ảnh quảng cáo.
"Em đang cười khúc khích với cái màn gì thế?"
Lâm Văn Dục mặc tạp dề, ống tay xắn đến khuỷu.
Lộ ra đường cơ săn chắc.
Từ khi nào anh có body thế này, năm ngoái vẫn là một chàng g/ầy nhom.
Tôi vô thức giấu chiếc áo sau lưng.
Lâm Văn Dục nhíu mày: "Giấu cái gì? Đưa anh xem."
Tôi đỏ mặt nhét vội vào túi: "Chuyện mỹ nữ anh đừng xen vào!"
"Em đói rồi, ăn cơm thôi!"
Lâm Văn Dục không nói thêm, cúi đầu đi theo sau lưng tôi.
Tôi ăn ngấu nghiến quên trời đất, ăn xong trở ra phòng khách thì trời sập.
Lâm Văn Dục giơ tấm voan mỏng dưới ánh đèn, xem đi xem lại.
Mặt lạnh như tiền: "Em định mặc cái này cho ai xem?"
"Là cậu học đệ mang nước cho em 23 ngày trước?"
"Hay là anh học trưởng trong buổi liên hoan ngày 6 tháng 1?"
Anh càng nói mắt càng đỏ, thở gấp gáp: "Nhiên Nhiên, em thể hàn, mặc cái này ngủ sẽ bị cảm đấy."
"Anh tịch thu rồi."
3
Tôi không kịp giải thích.
Lâm Văn Dục quay người vào phòng, lôi ra một chồng đồ ngủ cotton.
"Em mặc cái này."
Hoa lòe loẹt, màu đỏ chót, quần dây chun cạp cao.
Sờ vào thấy mềm mại: "Độc đáo đấy, bà nội anh làm cho anh hả?"
Lâm Văn Dục cứng đờ người ra.
"Cỡ này anh cũng không mặc vừa đâu, đồ hồi nhỏ của anh à?"
Anh nghiến răng nói nhỏ như muỗi: "Anh tự may..."
Tôi áp tai vào miệng anh: "Nói gì cơ? Không nghe rõ."
Lâm Văn Dục bực mình, gi/ật lại bộ đồ ngủ: "Không thích mặc thì thôi!"
Nhìn vẻ khó chịu của anh, lòng tôi chua xót.
Dù có lạnh nhạt thế nào, anh chưa từng lớn tiếng với tôi.
"Anh gắt gỏng cái gì!"
Vừa mở miệng, nước mắt tôi đã trào ra.
Thật phục cái thể chất dễ khóc của mình.
Cãi nhau là khóc, x/ấu hổ ch*t đi được.
Tôi túm lấy túi xách phóng ra ngoài, một mạch chạy đến cửa hàng tiện lợi.
Lâm Văn Dục không đuổi theo.
Anh ấy căn bản không thích tôi!
Tôi vừa tức gi/ận vừa vừa chạy hai trăm mét nên lại đói bụng.
Định m/ua đồ ăn, sờ túi thì điện thoại không mang theo.
Tôi đ/ấm ng/ực tự trách trước kệ hàng, nhân viên sợ hãi: "Xin lỗi cô, chúng tôi sắp đóng cửa rồi."
Tôi bị mời khỏi cửa hàng.
Ngồi xổm trên đường, càng nghĩ càng tức, giờ này Lâm Văn Dục chắc đang sung sướng trên giường.
Sao chỉ mình tôi khổ sở?
Không được, phải quay lại!
Tôi muốn khạc nhổ lên giường anh!
Muốn làm anh phát bực!
Tôi gi/ận dữ quay lại nhà anh.
Rút chìa khóa, mở cửa, trong nhà không có ai.
4
Tìm một hồi, phát hiện điện thoại tôi rơi trong khe ghế sofa.
Mở lên xem, mười mấy cuộc gọi nhỡ đều từ Lâm Văn Dục.
Ai thèm trả lời anh ta thì là chó!
Tôi ăn hai gói bim bim một cách gi/ận dữ rồi ngủ thiếp đi trên giường.
Đêm khuya, có hai cánh tay siết ch/ặt lấy tôi.
Khiến tôi thở không nổi.
Tôi quờ quạng, đẩy cái túi sưởi nóng hổi dính trên người ra xa.
Lẩm bẩm: "Khó chịu quá."
Chương 8
Chương 10
Chương 7
Chương 10
Chương 13
Chương 29
Chương 9
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook