Bất Trung

Chương 4

26/10/2025 07:00

Vẻ mặt tươi tắn khiến khuôn mặt vốn rất đời thường của cô ấy thêm phần nổi bật.

"Vâng ạ!" Cô đáp lời trong trẻo như thế.

Lên máy bay rồi, tôi mới chợt nhớ ra tin nhắn từ lâu chưa được Từ Tiểu Sương hồi đáp.

Trái tim tôi như treo lơ lửng cùng chiếc máy bay cất cánh.

Trạng thái này kéo dài suốt một tiếng rưỡi, mãi đến khi máy bay hạ cánh, tôi vội tắt chế độ máy bay và nhận được tin nhắn của Từ Tiểu Sương trong tích tắc.

【Vừa biết.】

【Đến nơi báo em nhé.】

Cơn sóng cảm xúc kỳ lạ lại trào dâng.

Đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Sương nhắn tin cho tôi mà không dùng sticker cũng chẳng đề cập hai chữ "chồng yêu".

Tôi lại hỏi Khương Du.

Rất nhanh cô ấy đáp:

【Tổng Trần, chị Sương vẫn ổn cả, anh yên tâm nhé.】

Nhìn dòng chữ này, tôi bật cười khẽ.

Hóa ra do tôi tính toán quá kỹ, tâm tư cẩn trọng đến mức "m/a bóng q/uỷ hình", thật không nên chút nào.

Thế là tối hôm đó, sau khi ký xong hợp đồng với đối tác, tôi đến trung tâm massage được giới thiệu để thư giãn.

Bình thường tôi chê những chỗ này dơ dáy, chẳng bao giờ bén mảng.

Nhưng lần này, mọi thứ dường như đã an bài.

Từ Tiểu Sương nhượng bộ về tài khoản đầu tư, cùng thái độ quỵ lụy như nai con của Khương Du khiến lòng tôi khoái chí.

Tôi đã tỉnh ngộ.

Đời đ/á/nh ch*t cái gia đình cổ lỗ, đ/ập tan ranh giới đạo đức giả tạo, quăng đi cái danh hiệu rể họ Từ ăn bám.

Cuộc đời tẻ nhạt hơn ba mươi năm của tôi.

Đêm nay nhất định phải đi/ên cuồ/ng tột độ.

Những cô gái trong hộp đêm còn chủ động và phóng túng hơn cả Khương Du.

Khi cơn sóng khoái lạc đang cuộn trào.

Cửa phòng bỗng vang lên tiếng đ/ập dữ dội.

Có người đạp cửa xông vào, quát tháo hung tợn:

"Không được cử động! Chống m/ại d@m!"

Cùng lúc, người phụ nữ bên cạnh hét lên thất thanh.

Tôi ngơ ngác quay lại nhìn cô ta.

Nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi gh/ê t/ởm, nếp nhăn khóe miệng hằn sâu, lớp phấn loang lổ tạo thành những rãnh nứt nẻ.

Tôi tự hỏi:

Sao mình lại có thể hôn lên thứ x/ấu xí thế này?

Ý nghĩ vừa lóe lên, cả người tôi đã bị lôi xuống đất.

Một cú đ/á trúng thắt lưng trái.

"Hai tay ôm đầu! Ngồi xổm im!"

6

Khi bị tống lên xe cảnh sát, đầu óc đờ đẫn của tôi mới bắt đầu hoạt động.

Nghĩ đến các mối qu/an h/ệ có thể vận dụng ở Dương Thành.

Nghĩ cách nào để cảnh sát không liên lạc về nhà.

Một cái tên hiện lên trong đầu.

Vợ của Tần Doãn Chinh.

Vợ hắn là dân Dương Thành gốc, gia thế hùng hậu, nhờ tình bạn thân với Tần Doãn Chinh chắc sẽ giúp được.

Nhưng vừa bắt máy, đã nghe giọng Tần Doãn Chinh nghẹn ngào:

"Thắng ca, vợ tôi ph/á th/ai rồi đòi ly hôn..."

"Con đĩ đó, đứa bé trong bụng nó đâu phải của tôi..."

Qua điện thoại, mặt tôi dần tái mét.

Trên người chỉ quấn tấm khăn tắm dính đầy bẩn, viên cảnh sát đối diện nhìn chằm chằm.

Trong khoảnh khắc ấy, lời nhờ vả nghẹn lại trong cổ họng.

Cuộc gọi thứ hai là cho đối tác ở Dương Thành.

Nhưng hắn nước đổ lá khoai.

"Tổng Trần, không phải tôi không muốn giúp, nhưng thực lực có hạn, với lại vợ tôi quản ch/ặt lắm, chuyện này kỳ quá..."

"Anh gọi cho nhạc phụ đi, lão Tổng Từ chắc chắn bảo lãnh được."

Nói xong, hắn dập máy ngay.

Đời mẹ nó!

Trên bàn nhậu giới thiệu hộp đêm sao chẳng nói thế này?!

Suy đi tính lại, tôi nghĩ ra kế hoạch tối ưu.

Gọi điện cho Từ Tiểu Sương.

Vừa bắt máy, tôi hạ giọng khẩn trương:

"Tiểu Sương! Anh gặp t/ai n/ạn ở Dương Thành, do tài xế s/ay rư/ợu."

"Anh đã xoay xở để đổi thành PC, em ra Dương Thành bảo lãnh anh nhé."

Nhưng đầu dây bên kia, giọng Từ Tiểu Sương lạnh lùng chưa từng có:

"Trần Thắng, ba em nhập viện rồi, giờ em không rảnh lo cho anh được."

"Hả?"

"Anh tự tìm cách đi, đằng nào PC cũng chỉ giam vài ngày, mấy hôm này em chăm ba xong anh hãy về."

Tôi nghẹn lời vì câu nói của cô.

Cơn gi/ận bùng lên, lấn át chút bất an và hối h/ận.

"Từ Tiểu Sương! Anh là chồng em! Em dám không bảo lãnh anh?! Sao em ích kỷ thế!"

Đầu dây im lặng hai giây.

"Nhưng đây là ba em, ba em nguy kịch tính mạng, anh bảo em bỏ ba chạy ra Dương Thành c/ứu anh? Trần Thắng, từ khi nào anh cũng ích kỷ thế?"

"Thôi, em không muốn cãi nhau, nhất là lúc này."

Chưa kịp mở miệng, tôi chỉ còn nghe tiếng tút tút dài.

Chỗ bị cảnh sát đ/á vẫn âm ỉ đ/au, đầu óc hỗn độn như bãi bùn.

Nhưng ngay lúc ấy, điện thoại lại rung.

Là tin nhắn từ Khương Du:

【Tổng Trần, em nghe thấy anh cãi nhau với chị Sương, anh cần em ra đó ngay không?】

7

Khương Du là người bảo lãnh tôi ra.

Cởi bỏ chiếc áo choàng dơ bẩn, khoác lại bộ vest thắt cà vạt, tôi thở phào.

Hơn hai mươi tiếng trong đồn gần như khiến tôi phát đi/ên.

Nhưng ánh mắt Khương Du nhìn tôi khiến tôi lấy lại tự tin.

Đêm xuống, Khương Du nép vào lòng, ngón tay mảnh mai vờn ve tay tôi, nài nỉ:

"Anh đóng giả hôn phu của em về quê một chuyến được không?"

"Ba em không cho em gái đi học nữa, định gả em ấy lấy tiền hồi môn cho em trai."

"Có anh về cùng, ba em mới hiểu chỉ có học hành mới tìm được người đàn ông tốt như anh."

Khương Du nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng m/ộ.

Như thể tôi vạn năng, chỉ cần xuất hiện đã giải quyết được khó khăn lớn nhất đời cô.

Nhưng tôi vẫn do dự:

"Tiểu Sương..."

Khương Du đột nhiên úp mặt vào ng/ực tôi:

"Chị Sương lần này sai rồi!"

"Lão Tổng Từ trong viện có bao người chăm sóc, đâu thiếu chị ấy. Còn anh, anh ở Dương Thành một mình bơ vơ!" Giọng cô đầy phẫn nộ.

"Chị ấy không thương anh, em thương."

Tôi im lặng.

Đúng vậy, với tư cách chồng Từ Tiểu Sương, khi cần cô nhất thì cô chỉ biết nghĩ cho mình.

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 11:33
0
20/10/2025 11:33
0
26/10/2025 07:00
0
25/10/2025 13:56
0
25/10/2025 13:53
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu