Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Nguyệt…”
Lúc đó tôi vẫn ngốc nghếch nghĩ anh đang gọi nickname “Vi Vi” của mình.
Trái tim như bị một bàn tay lạnh lẽo bóp nghẹt, đ/au đến nghẹt thở.
Món đồ thay thế tồi tệ.
Năm chữ này tựa vết sắt nung, khắc sâu vào linh h/ồn tôi.
Tựa vào bức tường lạnh ngắt, tôi gằn mấy tiếng nhưng chẳng nôn ra được gì.
Chỉ có nước mắt, bất ngờ tuôn trào.
Không phải vì Cố Nghiễn.
Mà vì chính tôi.
Vì ba năm dại khờ dâng trọn trái tim ấy.
Chiếc Mercedes S-Class đen lặng lẽ dừng trước mặt, kính xe hạ xuống.
Tài xế Lão Vương - khuôn mặt lúc nào cũng vô h/ồn - lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu thư, ông bà chủ sai tôi đưa cô về.”
Lão Vương là tài xế của bố tôi, người đã chứng kiến tôi trưởng thành.
Tôi lau vội khuôn mặt, mở cửa xe bước vào.
“Đến Thính Lan Uyển.” Giọng tôi khàn đặc.
Thính Lan Uyển, tổ ấm của tôi và Cố Nghiễn.
Chính x/á/c hơn, là biệt thự sang trọng anh m/ua để làm nhà mới. Đứng tên tôi. Thứ được coi như “thành ý” ngoài việc công chứng tài sản tiền hôn nhân.
Lão Vương liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, định nói gì đó nhưng rồi im lặng khởi động xe.
Chiếc xe rời khỏi khách sạn, bỏ lại sau lưng sự hỗn lo/ạn cùng những ồn ào.
Điện thoại rung lên dồn dập.
Trên màn hình hiện tên Cố Nghiễn.
Tôi tắt ng/uồn thẳng tay.
Thế giới chợt yên tĩnh.
Thính Lan Uyển tọa lạc tại khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố.
Khóa vân tay nhận diện tôi, cánh cửa gỗ dày mở ra.
Ánh đèn pha lê tỏa thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Phòng khách rộng đến mức vang vọng tiếng bước chân.
Mọi thứ ở đây, từ nội thất đến vật trang trí, đều do Cố Nghiễn tự tay chọn lựa.
Anh từng nói, muốn cho tôi một tổ ấm hoàn hảo.
Giờ nhìn lại, sự hoàn hảo ấy tựa bàn thờ được chuẩn bị kỹ lưỡng để thờ phụng “bạch nguyệt quang”.
Còn tôi, chính là vật tế tự cao tự đại bị đặt lên đó.
Tôi thẳng tiến lên phòng làm việc tầng hai.
Cố Nghiễn có thói quen lưu giữ bản cứng các tài liệu quan trọng tại đây.
Anh làm việc cẩn trọng, thậm chí hơi cầu toàn.
Tôi mở ngăn kéo dưới cùng có khóa số.
Mật mã?
Tôi thử ngày sinh của mình.
Sai.
Thử ngày kỷ niệm của chúng tôi.
Sai.
Nhìn bàn phím số lạnh lùng, tâm trí lóe lên cái tên trong tin nhắn.
Lâm Kiều Nguyệt.
Tôi nhập ngày sinh của cô ta.
Tôi chỉ biết tên chứ không rõ sinh nhật.
Nhưng ngón tay tự động gõ một dãy số.
Những lần s/ay rư/ợu, Cố Nghiễn thường vuốt má tôi và lẩm bẩm dãy số này. Như ngày kỷ niệm nào đó.
Lúc ấy tôi ngỡ đó là ngày đặc biệt của hai đứa, thầm hạnh phúc.
“Tách.”
Tiếng khóa mở.
Ngăn kéo xếp gọn các tập hồ sơ.
Một tệp màu be cứng, nhãn dán ghi chữ “Nguyệt”.
Nét chữ Cố Nghiễn sắc sảo mạnh mẽ.
Tôi rút nó ra, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Mở ra.
Cả xấp ảnh.
Toàn Lâm Kiều Nguyệt.
Chính diện, nghiêng, cười, trầm tư, dưới nắng, trong bóng cây... đủ mọi góc độ.
Rõ nét gấp vạn lần bức ảnh lạ kia.
Dưới ảnh là tập tài liệu in trên giấy A4.
Thông tin chi tiết về Lâm Kiều Nguyệt.
Ngày sinh, gia cảnh, học vấn, sở thích... cả bệ/nh án.
Hóa ra cô ta từng mắc bệ/nh tim bẩm sinh.
Trang cuối là văn bản tài trợ nghiên c/ứu bệ/nh tim của quỹ từ thiện tập đoàn Cố.
Thời gian tài trợ bắt đầu từ ba năm trước.
Đúng lúc Lâm Kiều Nguyệt qu/a đ/ời.
Cuối văn bản là chữ ký phóng khoáng của Cố Nghiễn.
Ký ngày sau khi chúng tôi yêu nhau một tháng.
Vậy là sau khi đến với tôi, anh vẫn tiếp tục “đa tình” với người phụ nữ khác theo cách này.
Góc ngăn kéo có hộp nhung xanh đậm.
Tôi nhận ra.
Đây chính là hộp nhẫn cầu hôn của Cố Nghiễn.
Khi ấy bên trong là chiếc nhẫn kim cương hình giọt lệ khổng lồ, anh bảo đặt riêng cho tôi.
Tôi r/un r/ẩy mở chiếc hộp.
Bên trong lặng lẽ nằm một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng cũ kỹ.
Vòng bạch kim khảm những viên kim cương nhỏ xếp quanh viên ngọc bích hình giọt nước.
Nhỏ nhắn, dịu dàng.
Rõ ràng là mẫu thiết kế từ nhiều năm trước.
Không phải chiếc anh cầu hôn tôi.
Đáy hộp dán mẩu giấy nhớ.
Trên đó là nét chữ quen thuộc của Cố Nghiễn:
“Nguyệt, chúc em tuổi 18 hạnh phúc. Mong cô gái của anh như sao trời, tựa ngọc quế. - Nghiễn.”
Ngày tháng ghi tám năm trước.
Tuổi 18.
Quà sinh nhật cho Lâm Kiều Nguyệt.
Anh giữ nó suốt tám năm.
Trong ngăn kéo khóa này, cùng những “tài liệu quan trọng” của tôi.
Mỗi lần mở ngăn kéo xử lý “công việc”, anh đều có thể thấy chiếc nhẫn này.
Thấy tấm chân tình vĩnh viễn dành cho người phụ nữ khác ở tuổi 18.
Còn chiếc nhẫn “đ/ộc quyền” vô giá của tôi, có lẽ bị anh quăng vào tủ sắt nào đó, chung đụng với đống hợp đồng lạnh lùng?
Bao tử lại cồn cào.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Nước mắt nước mũi nhễ nhại.
Đến khi chỉ còn chất đắng chát của mật.
Tôi chống tay lên bồn rửa lạnh ngắt, nhìn khuôn mặt thảm hại trong gương.
Da tái nhợt, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, tóc rối bù, chiếc váy cưới đắt tiền dính nước hoa hồng bị giẫm nát.
Như con búp bê rá/ch nát bị vứt bỏ.
Đây là “Thẩm Vi Quang” ư?
Là Thẩm Vi Quang “đ/ộc nhất vô nhị”, “soi sáng cuộc đời anh” trong lời Cố Nghiễn?
Thật là chua chát đến mỉa mai.
Tôi vặn vòi nước, dòng nước lạnh xối lên mặt khiến toàn thân run bần bật.
Cũng khiến đầu óc hỗn lo/ạn tỉnh táo phần nào.
Vai diễn thay thế?
Lật bàn?
Lật bàn sao đủ.
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook