Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Ánh Sáng Gai Góc
- Chương 22
Làm xong những việc này, ông dường như mới yên tâm đôi chút, không nhồi nhét thêm đồ vào chiếc rương nữa.
Nhưng con người ông lại trở nên trầm lặng hơn, thường ngồi thẫn thờ trên bậu cửa nhìn mấy dây bí ngô đã leo kín giàn trong sân.
Trên dây đã kết vài quả bí non xanh mướt.
Thỉnh thoảng, ông đột nhiên nhớ điều gì liền đứng dậy kiểm tra chiếc rương đã được bọc vải bạt cẩn thận, sờ soạng các góc cạnh.
Hoặc nhấc chiếc rương lên để ước chừng trọng lượng.
Một đêm nọ, khi tôi đã nằm xuống giường thì nghe thấy tiếng động khẽ từ phòng ông.
Tôi lặng lẽ trở dậy, nép mình nhìn qua khe cửa.
Ông đang đứng trước chiếc rương bạt, ánh đèn dầu vẽ nên bóng lưng hơi khom của ông.
Bàn tay ông xoa đi xoa lại trên bề mặt thô ráp của tấm bạt, lặp đi lặp lại.
Ông đứng đó rất lâu, động tác như người cha sắp tiễn con lần cuối vuốt ve mái tóc đứa trẻ.
Rồi ông thở dài thật khẽ, thổi tắt ngọn đèn.
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ chiếu vào, đậu trên chiếc rương được bọc kín mít.
Như một pháo đài lặng lẽ sắp lên đường.
35
Trời còn tối mịt, ánh đèn đã sáng trong nhà bếp.
Tôi mặc quần áo xong bước ra thì thầy Tống đã hâm nóng cháo còn thừa từ tối qua, trên bàn còn có hai quả trứng luộc.
Trước mặt ông chỉ là bát cháo trắng.
Ông đẩy hai quả trứng về phía tôi: "Ăn nhiều vào. Đường xa dễ đói."
Tôi bóc vỏ trứng.
Ông đứng dậy kiểm tra lại chiếc rương bạt lần nữa.
Nhấc lên rồi đặt xuống, xem dây thừng buộc có chắc chắn không.
"Chăn màn... nhét nhiều quá không? Đóng rương lại được chứ?" - Ông tự nói một mình nhưng cũng như đang hỏi tôi.
"Được ạ." Tôi cắn miếng trứng, "Tối qua con thử rồi."
Ông gật đầu không nói thêm gì, ngồi xuống ăn vội bát cháo.
Đặt bát xuống, ông cầm chiếc đò/n gánh dựa bên tường.
Một đầu gánh chiếc rương bạt nặng trịch, đầu kia là túi lưới nilon cũ đựng chậu rửa, bình thủy và vài thứ lặt vặt.
"Đi thôi." Ông nói.
Tôi đeo ba lô lên vai, theo ông bước ra khỏi nhà.
Ông quay người khóa cổng bằng chiếc khóa đồng cũ kỹ, tiếng "cách" vang lên.
Làng quê vẫn chìm trong giấc ngủ, trên con đường đ/á chỉ có tiếng bước chân chúng tôi và tiếng kẽo kẹt của đò/n gánh.
Khi đi qua nhà cha đẻ, cánh cửa gỗ vẫn đóng im lìm.
Đến đầu làng, chân trời mới le lói ánh bình minh.
Bác thợ mộc họ Vương vác cuốc chuẩn bị ra đồng, thấy chúng tôi liền dừng lại: "Thầy Tống tiễn con gái đi học đấy à?"
"Ừ." Thầy Tống đáp ngắn gọn.
"Tốt lắm, có chí!" Bác Vương cười nhìn tôi, "Vào đại học phải học hành chăm chỉ nhé!"
Tôi gật đầu.
Chúng tôi tiếp tục bước đi, chiếc đò/n gánh đung đưa nhịp nhàng trên vai ông.
Ông không ngoái lại nhìn ngôi làng lần nào.
Đến bến xe thị trấn thì trời đã sáng rõ.
Trong bến xe vắng vẻ, ít người qua lại.
Ông đặt đò/n gánh xuống, m/ua vé xe khách đường dài lên tỉnh.
Còn thời gian chờ xe, chúng tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ dài lạnh ngắt trong phòng chờ.
Ông kéo chiếc rương sát vào chân, hai tay giữ ch/ặt.
"Tới nơi nhớ đi đăng ký nhập học trước, làm thủ tục cho chu đáo." Ông nhìn bức tường trống phía trước nói.
"Vâng."
"Sắp xếp chỗ ở xong, nhớ viết thư cho thầy Lý... hoặc cho bác."
"Vâng."
"Tiền nhớ chia ra nhiều chỗ giấu kín."
"Con biết rồi."
Cuộc đối thoại khô khan từng câu từng chữ, như viên đ/á rơi xuống giếng sâu vang lên âm thanh trầm đục.
Cuối cùng loa phóng thanh báo hiệu giờ lên xe.
Ông lập tức đứng dậy, vác đò/n gánh lên vai.
Tôi theo ông qua cửa soát vé, tiến đến chiếc xe khách cũ kỹ phủ đầy bụi.
Tài xế mở khoang hành lý phía dưới đã chất đầy đồ.
Thầy Tống cúi người, cẩn thận đẩy chiếc rương và túi lưới vào góc an toàn.
Ông còn dùng tay đẩy sâu thêm rồi mới thẳng lưng.
Ông bảo tôi: "Lên xe đi, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ."
Tôi bước lên xe.
Trong xe lẫn lộn mùi xăng, bụi và mồ hôi.
Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ bên phải.
Ông đưa qua cửa sổ chiếc vé xe gấp làm đôi: "Cất kỹ đi."
Tôi cầm tấm vé, nắm ch/ặt trong tay.
Ông đứng ngoài cửa xe nhìn tôi, không nói thêm lời nào.
Ánh sáng ban mai giờ đã rọi rõ khuôn mặt ông: mái tóc hoa râm, nếp nhăn hằn sâu và đôi mắt trầm tĩnh.
Tài xế bấm còi nhắc người tiễn đưa rời đi.
Ông như không nghe thấy, vẫn đứng đó.
Xe rùng mình khởi động, động cơ gầm lên từ từ chuyển bánh.
Ông đi theo xe vài bước, vẫy tay chào tôi.
Xe tăng tốc, bóng ông trong gương chiếu hậu nhỏ dần thành chấm xám.
Rồi sau khúc cua, biến mất hẳn.
Tôi quay đầu lại, ngồi thẳng người.
Tay siết ch/ặt tấm vé, mắt nhìn về phía trước - con đường nhựa dài tít tắp.
36
Xe khách chồn chọc mấy tiếng đồng hồ, nhả làn khói đen rồi dừng lại ở bến xe tỉnh.
Tôi lôi chiếc rương bạt nặng trịch, đeo ba lô, xách túi lưới len qua dòng người đông đúc.
Nắng tỉnh thành chói chang phản chiếu trên những tòa nhà kính cao tầng.
Đường phố đông nghịt xe cộ, tiếng còi và tiếng người hòa lẫn khiến đầu óc tôi choáng váng.
Tôi nắm ch/ặt mảnh giấy thầy Tống ghi sẵn lộ trình xe bus đến trường.
Mãi mới tìm được trạm xe, chen chúc lên xe, ném đồng xu vào hòm.
Tôi ôm chiếc rương nép vào góc xe.
Xe lắc lư qua những tòa nhà thấp dần, cây cối nhiều lên.
Đến khi thấy hàng chữ "Đại học Xuyên" khắc trên cổng trường uy nghi, tôi mới thở phào.
Khu vực đăng ký nhập học xếp hàng dài.
Tôi rút giấy báo nhập học, giấy chuyển hộ khẩu từ túi trong áo ra, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Chương 21
Chương 18
Chương 11
Chương 7
Chương 9
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook