Ánh Sáng Gai Góc

Chương 20

26/10/2025 08:14

“Thầy Tống ơi, phúc về sau của thầy còn dài nhé!”

“Sau này thành sinh viên đại học rồi, đừng quên bà con làng quê chúng tôi nhé!”

Những chiếc ghế dài trống không dần được lấp đầy, sân nhà trở nên náo nhiệt hẳn.

Mọi người quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn, ánh mắt liếc về phía nồi to đang bốc khói nghi ngút từ nhà bếp, rồi lại đổ dồn về phía tôi.

Những lời nịnh nọt và gh/en tị vang lên không ngớt.

Thầy Tống vẫn lặng lẽ ở trong bếp, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

Chỉ khi có người lớn tiếng chúc mừng, thầy mới ngẩng đầu lên, gật nhẹ một cái đáp lễ.

Cha ruột Trương Phú Quý là người đến muộn nhất.

Ông ta lần lữa mãi gần tới giờ khai tiệc mới xuất hiện, trên tay xách chai rư/ợu trắng rẻ tiền nhất, mặt mày đen sịt bước vào, tìm chỗ góc khuất nhất ngồi xuống.

Chẳng thèm nhìn ai, tự rót đầy bát rư/ợu rồi uống ừng ực.

Không ai buồn bắt chuyện với ông ta.

Món ăn lần lượt được bưng lên bàn.

Thịt kho tàu bóng mỡ, rau xào xanh mướt.

Tiếng đũa gắp thức ăn, tiếng tán dương, tiếng nhai nuốt và tiếng bát đũa va chạm hòa thành một bản nhạc.

Thầy Tống cởi tạp dề, rửa tay rồi bước đến chỗ ngồi chủ tọa.

Thầy gần như không động đũa, chỉ im lặng quan sát đám đười trong sân, nhìn những miếng thịt trong bát họ, nghe những lời hỉ hả rôm rả.

Có người lớn tiếng hỏi: “Thầy Tống, sau này chỉ còn chờ hưởng phước từ con gái nhỉ!”

Thầy nhấp ngụm trà trước mặt, không đáp, ánh mắt vượt qua đám đông ồn ào, đậu trên người tôi.

Lúc ấy tôi đang bị mấy bà mợ vây quanh hỏi chuyện đại học, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt thầy.

Thầy chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái hầu như không thể nhận ra.

Cha ruột ở góc kia uống cạn chai rư/ợu tự mang đến, mặt đỏ bừng, đứng phắt dậy.

Chân ghế cọ sát mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Chẳng chào hỏi ai, ông ta lảo đảo bước một mình ra khỏi sân.

Khi tiệc tàn, mặt trời đã xế bóng.

Mọi người no nê, vừa nói lời tạm biệt vừa lục tục ra về.

Sân nhà ngổn ngang chén đĩa, chỉ còn lại vỏ hạt dưa và những chiếc ghế trống.

Thầy Tống cầm chổi lên, lặng lẽ quét dọn.

Tôi bước tới định phụ giúp.

“Không cần.” Thầy nói, tay vẫn không ngừng quét, “Con đi nghỉ đi.”

Tôi đứng đó, nhìn chiếc lưng c/òng của thầy từng nhát chổi gom những dấu vết náo nhiệt thành một đống.

Trong không khí vẫn còn vương mùi thịt mỡ và hơi rư/ợu, hòa lẫn mùi đất ẩm.

Thầy quét rất cẩn thận, rất chậm rãi.

32

Sân nhà chưa dọn dẹp xong, mẹ ruột Vương Quế Phân đã xuất hiện.

Bà ta cầm theo chiếc bánh kem trái cây nhỏ, nét mặt tươi cười bước qua đống vỏ hạt dưa trên đất.

“Ôi, vừa xong việc hả? Vất vả quá nhỉ!”

Bà ta dúi chiếc bánh vào tay tôi, nhưng ánh mắt lại liếc về phía thầy Tống đang đứng ở cửa bếp.

“Tam Muội... à không, Tri Vũ, mẹ m/ua bánh kem chúc mừng con đó!”

Tôi không nhận chiếc bánh, nhìn nụ cười quá đỗi thân thiết trên mặt bà, trong lòng bỗng thắt lại.

Nụ cười này giống hệt lúc bà ta định gửi tôi đi làm con dâu nuôi năm xưa.

Thầy Tống không nói gì, cầm chiếc xẻng ở góc tường xúc đống rác đã quét vào thùng.

Mẹ ruột cũng không để ý, đặt chiếc bánh lên cối đ/á còn sạch sẽ gần đó, dí sát vào tôi, giơ tay định nắm lấy tay tôi.

Tôi vô thức giấu tay ra sau lưng.

Nụ cười trên mặt bà ta khựng lại, nhưng ngay sau đó lại nở rộng, giọng hạ thấp:

“Tam Muội, mẹ biết, trước đây có vài chuyện... là mẹ sai, mẹ cũng bất đắc dĩ thôi.”

Bà thở dài, mắt đỏ lên ngay lập tức, “Con dù sao cũng là m/áu mủ của mẹ, trong lòng mẹ vẫn thương con nhất.”

Tôi cúi đầu, nhìn đôi giày thể thao bạc màu của mình, im lặng.

“Con xem, giờ con giỏi giang thế này.”

Bà ta tiếp tục, giọng càng dịu dàng hơn, “Thi đậu đại học tốt thế, sau này thành người thành phố rồi.”

Bỗng bà chuyển giọng, “Nhưng em trai Tiểu Vĩ của con... ôi, con cũng biết đấy, nó chẳng ra gì, sau này biết làm sao?”

Thầy Tống đổ rác vào hố ủ phân góc sân.

Lưỡi xẻng va vào thành hố phát ra tiếng “xoảng”.

Mẹ ruột như không nghe thấy, lại càng dí sát hơn, gần như áp vào tai tôi:

“Mẹ tính là, nhân lúc còn khỏe, sửa lại căn nhà cũ, xây thêm tầng hai. Không thì sau này Tiểu Vĩ lấy vợ cũng chẳng có chỗ ở...

“Giờ con là đứa có tương lai nhất nhà, con thấy... có thể trước trích một ít tiền được không?

“Coi như mẹ mượn của con! Đợi em con khá lên, chắc chắn sẽ trả lại!”

Quả nhiên.

Mùi ngọt ngào từ chiếc bánh tỏa ra khiến người ta buồn nôn.

“Con không có tiền.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bà, “Tiền học phí còn là ba con v/ay mượn giúp đấy.”

“Ôi, mẹ biết giờ con chưa có,” nụ cười trên mặt bà ta bắt đầu khó giữ, nhưng vẫn gắng gượng.

“Nhưng con sắp là sinh viên đại học rồi, sau này ki/ếm tiền dễ thôi mà? Con cứ nhận lời đi, để mẹ còn bàn với ba con chuyện khởi công...”

“Nó không thể nhận lời.”

Thầy Tống không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng bên cạnh tôi, tay vẫn cầm chiếc xẻng.

Gương mặt thầy không chút biểu cảm, nhìn thẳng vào mẹ ruột:

“Xây nhà là việc của họ Trương, liên quan gì đến đứa học sinh chưa vào đại học?”

Nụ cười trên mặt mẹ ruột cuối cùng cũng biến mất.

Bà ta đứng thẳng người, giọng cứng rắn hẳn: “Thầy Tống, thầy nói thế là không đúng!

“Khi nó còn họ Trương là con gái tôi, giờ thi đậu đại học rồi, vẫn là con gái tôi! Giúp đỡ gia đình, hỗ trợ em trai, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Nó họ Tống. Là con gái Tống Văn Uyên tôi, không có nghĩa vụ lấy tiền học hành đi lấp cái hố không đáy của nhà họ Trương.”

“Ông...” mẹ ruột gi/ận đến mặt trắng bệch, chỉ tay vào thầy.

“Ông dụ dỗ được nó rồi, muốn nó c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với chúng tôi phải không? Ông đừng có mơ! Trong người nó chảy m/áu họ Trương nhà tôi!”

“M/áu ư?” Thầy Tống mỉa mai, “Dòng m/áu đó, chẳng phải bà đã b/án đi với năm trăm đồng rồi sao?”

Mẹ ruột như bị t/át thẳng vào mặt, há hốc mồm, cả buổi không thốt nên lời, ng/ực phập phồng.

Thầy Tống không nhìn bà ta nữa, quay sang tôi nói: “Vào lau bàn đi.”

Tôi “Ừ” một tiếng, quay người đi vào nhà.

Đằng sau lưng vang lên tiếng mẹ ruột thét lên:

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 11:39
0
20/10/2025 11:39
0
26/10/2025 08:14
0
26/10/2025 08:11
0
26/10/2025 08:09
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu