Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Gia đình chúng tôi giàu có, nuôi thêm một người cũng chẳng sao, huống chi đó còn là người từng có ơn với mẹ tôi.
Vì vậy những năm qua, những yêu cầu của Vệ Thu Vũ, chỉ cần không quá đáng, bố mẹ đều cố gắng đáp ứng, đối xử với cô ta còn hơn cả cô con gái đích thực như tôi.
Có lẽ vì thế mà khiến Vệ Thu Vũ ảo tưởng rằng gia đình tôi rất cưng chiều cô ta.
Chỉ là Vệ Thu Vũ vừa tham lam vừa ng/u ngốc.
Việc mẹ không chút do dự đứng về phía tôi khiến Vệ Thu Vũ phải an phận suốt thời gian dài.
Thủ tục nhập học của tôi cũng đã hoàn tất.
Cùng trường với anh trai và Vệ Thu Vũ, trùng hợp thay lại cùng lớp với Vệ Thu Vũ.
"Chào mọi người, tôi là Hạ Vân D/ao, mong được giúp đỡ trong thời gian tới." Tôi tự tin đứng trên bục giới thiệu bản thân.
"Chị ơi, lại ngồi với em đi." Vệ Thu Vũ ngồi dưới lớp, vẫy tay chào tôi với vẻ tươi cười rạng rỡ.
Tôi bước xuống bục, đi ngang qua chỗ Vệ Thu Vũ mỉm cười dịu dàng: "Bạn Vệ này, mẹ tôi chỉ sinh mỗi một con gái, tôi không có em gái nào cả. Hơn nữa, tôi còn nhỏ tuổi hơn cậu."
Tôi không chọn ngồi cùng bàn với Vệ Thu Vũ mà chọn một chỗ cạnh cửa sổ phía sau.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nam chế nhạo sau lưng: "Hừ, không qua là đứa bị bỏ rơi ở nước ngoài mới về, đừng ảo tưởng mình là tiểu thư. So với Thu Vũ thì còn không đáng một sợi tóc."
Bị bỏ rơi ở nước ngoài? Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Dù tôi dưỡng bệ/nh ở nước ngoài nhưng mẹ hầu như luôn ở bên tôi, anh trai cũng dành hết kỳ nghỉ hè đông để sang với tôi. Bố tuy bận rộn nhưng hễ rảnh là bay sang thăm.
Tôi bị bỏ rơi? Đúng là trò cười. Khỏi cần đoán cũng biết là do Vệ Thu Vũ bịa chuyện.
Tôi không thèm để ý kẻ theo đuôi Vệ Thu Vũ sau lưng, chỉ cười khẩy hỏi cô ta: "Cậu nói với hắn ta thế à?"
Vệ Thu Vũ không dám trả lời, chàng trai sau lưng lại lấn tới: "Đúng là kiêu ngạo, có tao đây thì mày đừng hòng b/ắt n/ạt Thu Vũ nữa."
Chữ "nữa" nghe thật thú vị.
"Xin lỗi c/ắt ngang một chút. Từ năm 8 tuổi tôi đã ở nước ngoài, mới về nước cách đây một tuần. Tôi và Vệ Thu Vũ chỉ gặp nhau một lần duy nhất ngày tôi về. Vì sao tôi phải b/ắt n/ạt cô ta?" Tôi thản nhiên nhìn chàng trai phía sau.
"Cô... cô gh/en tị với Thu Vũ! Bố mẹ cô cưng chiều Thu Vũ nên cô đố kỵ. Ngày cô về, cố tình đ/á/nh vỡ ly khiến Thu Vũ phải dọn, làm tay cô ấy bị thương. Còn bảo không b/ắt n/ạt người khác?"
Tôi nghe mà buồn cười. Đây quả là chuyện nực cười nhất năm. Tôi gh/en tị với Vệ Thu Vũ?
"Là Vệ Thu Vũ kể với cậu? Hay cô ta cố tình nói nửa vời để cậu tự suy diễn?"
Chàng trai ấp a ấp úng không nói được gì, bởi sự thật đúng là như vậy. Hôm đó Vệ Thu Vũ băng bó tay đến lớp, hỏi thì không nói rõ, chỉ ấm ức nói:
"Tại vô ý bị thương khi dọn thủy tinh."
Rồi khóc lóc nức nở: "Con gái của phu nhân về, em không cố ý mà... hu hu... em chỉ muốn mời chị ly nước..."
Có lẽ không ngờ tôi thẳng thắn thế, Vệ Thu Vũ đứng dậy định bỏ đi.
Tôi không giấu vẻ kh/inh bỉ nhìn cô ta chuẩn bị tháo chạy.
"Chạy đi đâu? Vệ Thu Vũ, tôi nghĩ cần phải làm rõ vài chuyện với cậu."
Người ta thường nói, vu khống chỉ cần một cái miệng, nhưng thanh minh thì mỏi cả chân.
Tôi còn phải học ở trường này, không thể để ai bôi nhọ mình được. Phải dập tắt tin đồn từ trong trứng nước.
"Đúng đấy, chạy đi đâu." Mấy cô gái khác xông lên chặn Vệ Thu Vũ lại.
Mẹ tôi nhiều năm ở nước ngoài chăm sóc tôi, bố và anh trai đều bận rộn. Ngoài chuyện của tôi ra, họ ít khi quan tâm đến việc khác.
Vệ Thu Vũ nhận làm con nuôi của mẹ tôi, có tiền rồi dựa vào thế lực gia đình họ Hạ, ở trường ngày càng lộng hành. Đặc biệt lên đại học, không còn bạn học cũ hiểu rõ gốc tích.
Cô ta tưởng nhà tôi không biết, nhưng thực ra giáo viên chủ nhiệm đã báo cáo với mẹ. Mẹ tôi cũng kín đáo nhắc nhở nhưng có kẻ quá ng/u, không hiểu lại tưởng mẹ quan tâm.
Có kẻ làm tên hâm m/ộ cho Vệ Thu Vũ, tất nhiên cũng có người không ưa cô ta.
Vệ Thu Vũ gi/ận dữ nhìn tôi, mắt đỏ hoe như vừa chịu oan ức lớn.
"Hạ Vân D/ao, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
"Đúng đấy, Thu Vũ cũng không làm gì cậu, sao phải quá khắt khe thế?" Có người không nỡ.
"Vậy tôi đã làm gì cô ta?" Tôi nhún vai, "Tôi chỉ nghĩ nên có mặt người trong cuộc khi nói chuyện này, để sau không bị vu cho tội bịa chuyện."
"Mấy cậu đúng là hâm m/ộ Thu Vũ thật, chưa cần vẫy tay đã tự xông lên."
"Chắc không muốn làm người rồi."
Hai cô gái này mồm mép thật đấy.
Nghe phát là thấy đã.
"Tôi mới về nước, không biết mọi người nghe được gì mà đã gh/ét tôi thế." Tôi giữ nụ cười lịch sự, mặc kệ những ánh mắt dò xét xung quanh.
"Tôi thể trạng yếu từ nhỏ, ra nước ngoài là để dưỡng bệ/nh, không phải bị bỏ rơi như lời đồn. Hơn nữa mấy năm nay mẹ tôi hầu như đều ở bên tôi, anh trai Hạ Vân Phong cũng sang nước ngoài cùng tôi vào mỗi kỳ nghỉ."
Yêu hay không yêu rõ rành rành như thế.
"Anh tôi là bạn thân của anh Phong, năm nào anh ấy cũng sang nước ngoài vào kỳ nghỉ để ở với em gái."
"Chuyện này tôi cũng biết, anh họ tôi học cùng lớp với Hạ Vân Phong."
"Vân D/ao à, bọn mình tin em!"
Tôi không ngạc nhiên khi có người đứng ra làm chứng. Học sinh trường này đều giàu có hoặc quyền thế, phần lớn quen biết nhau.
Dù tôi không giải thích, họ cũng không dám đối xử quá đáng với tiểu thư đích tôn của gia đình họ Hạ.
Nhưng tại sao tôi phải chịu đựng những lời đồn á/c ý, b/ạo l/ực học đường và thái độ lạnh nhạt từ bạn bè chỉ vì những lời nửa vời của Vệ Thu Vũ?
Chương 2
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 5
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook