Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Na Nhật! Na Nhật!"
[Nhất định là Na Nhật!]
Tiếng reo hò xung quanh vang dội như lớp sóng, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ "Na Nhật"!
Na Nhật nở nụ cười tươi rói định bước về phía ta, thì Ban Bố Nhĩ bỗng đứng phắt dậy.
"Ta muốn so tài ngựa chiến với ngươi! Thi b/ắn cung! Kỵ sĩ hùng mạnh nhất thảo nguyên sao có thể chỉ giỏi vật nhau?"
"Đủ rồi! Năm nay mục thi đấu đã bốc thăm chính là vật!" Ta không nhịn nổi nữa, quát lên ngắt lời hắn.
"Ngươi đang lo lắng cho ta sao, công chúa của ta." Na Nhật đứng trước mặt ta, nụ cười thoáng hiện, khẽ hỏi.
"Ta sợ ngươi thua thôi! Tên này mặt dày mày dạn lắm!"
"Việc này liên quan đến công chúa, Na Nhật... chỉ biết thắng." Hắn nhẹ nhàng véo mái tóc ta.
"Vậy thì thi ngựa, thi b/ắn cung! Đi thôi!" Thái độ chấp nhận ngay lập tức của Na Nhật khiến Ban Bố Nhĩ sững sờ, nhưng rồi hắn lại vênh mặt đứng dậy như đã nắm chắc phần thắng.
Trên thảo nguyên, sức mạnh mới đáng được tôn trọng. Khi Na Nhật lần lượt vượt mặt Ban Bố Nhĩ trong cả hai môn thi, tiếng vỗ tay tán thưởng là thứ tối thiểu hắn nhận được.
[Xong rồi! Ban Bố Nhĩ giờ thành kẻ tầm thường rồi!]
[Đừng bận tâm nữa! Người tài giỏi xứng đáng chiếm vị trí cao hơn!]
**Chương 8**
"Na Nhật... không phụ lòng kỳ vọng của công chúa." Na Nhật bước đến trước mặt ta, hành lễ một cách cung kính.
Ban Bố Nhĩ vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, gương mặt thất thần. Đồ Nhã đang kéo tay hắn nói điều gì đó.
Có lẽ hắn không thể chấp nhận nổi: danh hiệu kỵ sĩ hùng mạnh nhất thảo nguyên bấy lâu nay hắn tự hào, kỳ thực chỉ tồn tại vì... Na Nhật chưa từng tham gia tranh tài.
Ta chủ động nắm tay Na Nhật, hướng về đám đông trong bộ lạc đang vây quanh mà tuyên bố:
"Người trong tim ta, chính là kỵ sĩ hùng mạnh nhất thảo nguyên - Na Nhật."
Sau khi nhận về vô vàn lời chúc phúc, ta định cùng Na Nhật trở về cung điện.
Đang chuẩn bị lên ngựa thì Ban Bố Nhĩ chạy ào tới chặn đường.
"Na Nhân! Na Nhân!"
"Giá như... giá như ta thắng..."
"Thắng thì thắng, người ta yêu... cũng không đổi thay!"
"Rõ ràng ngươi rất thích ta! Không phải như thế này!"
"Có lẽ ta từng rung động trước ngươi, nhưng ta không muốn một tình yêu bị trói buộc bởi ân tình."
"Hãy thừa nhận đi, ngươi chỉ bị mắc kẹt trong nghĩa ân nhân, chẳng yêu ta nhiều đến thế."
"Không, không phải vậy..."
[Ta muốn nói từ lâu rồi! Trả ơn thì cứ trả! Sao cứ phải lấy thân báo đáp làm gì!]
[Haizz! Nam chính gì đây, tình yêu với ân tình còn chẳng phân biệt nổi! Chỉ vì lời nói của người khác mà d/ao động, trách chi cốt truyện lệch lạc thế!]
[Nam nữ chính giờ phải là Na Nhật và Na Nhân chứ! Tiểu công chúa ngầu quá! Na Nhật cũng đẹp trai gh/ê! Đắm đuối quá!]
[Lạ thật, sao tự dưng có cảm giác đuổi vợ thế này!]
Ta dắt ngựa đi vòng qua gã đàn ông đang lẩm bẩm trước mặt, phi ngựa về điện. Na Nhật theo sát phía sau, hộ tống ta từng bước.
[Sao màn hình đen thế! Kết thúc rồi sao!]
[Dù không giống cốt truyện ta nhớ, nhưng nghĩ lại phụ diễn cũng sống như chính diễn được, cũng khó lắm, giải tán thôi!]
Kể từ đó, những dòng bình luận dễ thương ấy dần vắng bóng trong đời ta, chỉ thỉnh thoảng lác đ/á/c vài dòng [Ôn lại, check-in].
Những ngày sau này, ta cùng Na Nhật vun đắp tình cảm trong cung điện, hầu như không nghe tin tức gì về Ban Bố Nhĩ. Bỏ qua mối qu/an h/ệ với ta, hắn muốn vào cung cũng chẳng dễ dàng gì.
Lần cuối cùng, ta nghe cung nữ kể lại, có lẽ vì ngày ấy mất mặt quá, hắn chọn cách đến sinh sống ở bộ lạc lân cận.
Chị gái Đồ Nhã của ta, bất chấp tất cả đuổi theo hắn. Hai người họ cứ mãi vướng víu không dứt.
Có lẽ nhờ ánh hào quang từng là kỵ sĩ hùng mạnh nhất, hay danh hiệu đại công chúa thuở trước, bộ lạc bên kia đã mở cửa đón họ. Nhưng rồi họ như hòn sỏi chìm xuống biển sâu, chẳng còn một tiếng vang.
Nhưng tất cả những thứ ấy chẳng liên quan gì đến ta nữa. Ta chỉ biết rằng, ta có phụ thân yêu thương ta, Ác Cát, Na Nhật và cả bộ lạc của ta.
Nguyện cho tình yêu và tự do, mãi phiêu bồng khắp thảo nguyên mênh mông.
Chương 15
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 20
Chương 11
Chương 5
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook