Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tôi là ai?
- Chương 2
Khoảnh khắc m/áu nóng bốc lên khiến tôi nhặt viên gạch trên mặt đất.
Bốn gã thanh niên hư hỏng vốn đã say khướt.
Kết cục là một tên bị liệt nửa người, một tên từ xươ/ng bả vai đến cánh tay phải rồi đến ngón út đều g/ãy nát, còn hai tên kia nửa thân dưới bị tôi ch/ém nát bươm dính m/áu.
Còn tôi, vì tính chất nghiêm trọng và hành động tà/n nh/ẫn, đã bị tòa án bắt giam với tội danh cố ý gây thương tích.
Từ năm 18 đến 26 tuổi, tôi đã ngồi tù tổng cộng 8 năm.
Trong tù có mời giáo viên già chuyên dạy chúng tôi, tôi còn tự học tâm lý học, SQL, BI, Tableau và cách xây dựng mô hình phân tích dữ liệu.
Người dạy tôi đặc biệt nhân từ và ôn hòa.
Bà nói với tôi rằng tôi còn trẻ, ngày dài phía trước, sau khi cải tạo tốt ra tù sẽ còn cả một tương lai tươi sáng đang chờ đợi.
Nhưng ai ngờ, sau khi ra tù đón chờ tôi chỉ là sự kh/inh miệt và xa lánh của xã hội.
Không có doanh nghiệp chính quy nào muốn nhận một phụ nữ vừa mãn hạn tù.
Dù tôi nắm chắc mọi case phỏng vấn.
Nhưng tám năm trong phòng giam vẫn trở thành vết nhơ cuộc đời tôi.
Giờ đây, nó cũng trở thành lý do khiên vị cảnh sát trước mặt nhìn tôi bằng ánh mắt định kiến.
"Trần Kha, đêm qua có người rơi từ cửa sổ hành lang nhà cô xuống."
"Từ 4h đến 4h30 sáng là thời điểm t/ử vo/ng theo kết luận pháp y."
"Chúng tôi đã xem xét biên bản cuộc họp của cô, khoảng thời gian đó đúng là giờ giải lao, hệ thống ghi nhận cô tắt mic 10 phút. Vì vậy, cô không thể không nghe thấy gì!"
Đầu bút bi đ/ập mạnh vào sổ ghi chép, ánh mắt viên cảnh sát sắc lạnh.
"Rốt cuộc cô đã nghe thấy gì? Hay cô đang che giấu điều gì?"
Suy nghĩ hồi lâu, tôi đành thở dài quyết định khai báo thành khẩn:
"Nhà bên cạnh dạo này thường xuyên cãi vã, hai người lớn cãi nhau, trẻ con và người già thì khóc."
"Tối qua tôi đúng là nghe thấy hàng xóm cãi nhau, nhưng sau khi nhắn tin thì tiếng động biến mất nên tôi không để ý."
Tôi lấy điện thoại, đưa đoạn chat với hàng xóm cho cảnh sát xem.
3:58 sáng.
Tôi: [Đêm khuya thế này rồi, giữ yên lặng được không?]
Giang Cầm: [Xin lỗi xin lỗi, làm phiền cô rồi.]
Viên cảnh sát nhíu mày: "Vậy từ 4h đến 4h10 sáng, trong lúc cô tắt mic, cô không nghe thấy gì sao?"
Cảnh sát trẻ đứng sau lưng bà chất vấn gay gắt hơn:
"Trần Kha, cô có dám chịu trách nhiệm với lời khai này không?"
Tôi lạnh giọng:
"Tôi chỉ là hàng xóm bị làm phiền bởi tiếng ồn thôi, dù quá khứ của tôi không mấy tốt đẹp nhưng các anh cũng không cần tra hỏi tôi như vậy chứ."
"Hơn nữa, dù nhà bên có xảy ra án mạng thì liên quan gì đến tôi?"
"Lẽ nào chỉ vì từng phạm tội, sau này hễ có vụ án xảy ra quanh mình là lại nghi ngờ tôi sao?"
Tôi nói càng lúc càng hùng h/ồn, giọng điệu cũng cao dần.
"Vợ chồng cãi nhau, lúc nóng gi/ận có đ/á/nh đ/ập cũng là chuyện thường tình thôi?"
"Nhà họ có giáo viên đại học, vợ chồng đều là người thể diện, tôi chỉ muốn giả vờ không nghe để giữ hòa khí, lẽ nào điều đó cũng không được chấp nhận?"
Thú thật, người muốn giữ hòa khí đâu chỉ mỗi tôi.
Người đàn ông hàng xóm là giáo sư đại học, vợ làm nội trợ toàn thời gian, ông già hiền lành, đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng lẽ phải là gia đình hòa thuận.
Nhưng từ ngày tôi dọn về căn nhà cũ, luôn nghe thấy tiếng cãi vã nghẹn ngào của cặp vợ chồng này.
Ban đầu là người vợ thấy con lớn muốn đi làm.
"Lý Hoài Cần, anh đã hứa với em rồi mà! Chỉ cần đợi Bối Bối vào mẫu giáo là em có thể đi làm lại!"
"Lý Hoài Cần! Chúng ta đã thỏa thuận rồi, dù trai hay gái cũng chỉ sinh Bối Bối một đứa thôi!"
"Lý Hoài Cần! Tại sao tài khoản ngân hàng của anh bị phong tỏa? Điện thoại đòi n/ợ thế chấp gọi đến tận em đây! Anh muốn gi*t em sao?!"
Dần dần, giọng người phụ nữ từ nghẹn ngào chuyển thành gào thét.
Trong âm thanh nền, chỉ có tiếng đàn piano của cô bé, vừa khóc vừa đ/á/nh sai từng nốt nhạc, tiếp theo là tiếng đ/ập phá của người đàn ông.
"Con đần này đúng là đồ ng/u! Học cả năm trời mà đến một bản nhạc cơ bản cũng không đ/á/nh liền mạch được."
"Mày không đẻ nữa, là muốn họ Lý nhà tao tuyệt tự hả?!"
"Tao nói cho mày biết Giang Cầm! Một ngày mày không đẻ đứa thứ hai, thì đừng hòng tiêu một xu nào của họ Lý nhà tao!"
Cuối cùng là tiếng khóc nức nở của người phụ nữ và tiếng đ/ập cửa rầm rĩ của người đàn ông bỏ đi.
Họ cãi nhau rất dữ dội và thường xuyên, nên tôi đã dán kín tường phòng ngủ bằng mút cách âm.
Nhưng dù vậy, một số âm thanh vẫn lọt qua khe cửa vào tai tôi.
Ví dụ như -
Nửa năm trước, người đàn ông hàng xóm ngoại tình.
Nhân lúc người vợ đưa con đi học piano buổi chiều, bà già đi chợ, vị giáo sư đại học bảnh bao nhà bên đã dẫn một cô gái trẻ về nhà.
Chỉ cách một bức tường, tôi nghe rõ mồn một tiếng thở gấp của người đàn ông cùng giọng cô gái thì thầm:
"Thầy ơi."
"Thầy ơi."
Từ đó về sau, những cuộc cãi vã đêm khuya của vợ chồng hàng xóm càng thêm dữ dội, cuối cùng từ đ/ập phá leo thang thành tiếng thét khi xươ/ng đ/ập vào thịt cùng những âm thanh đục đặc.
Đó cũng là lần đầu tiên, tôi thêm liên lạc của người phụ nữ hàng xóm từ nhóm cư dân khu chung cư.
[Xin chào, tôi là nhà 1702, chị có cần giúp đỡ không?]
Hôm sau, người phụ nữ có ngoại hình giống Yamaguchi Momoe đến gõ cửa nhà tôi.
Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, cô mặc chiếc váy dài cổ cao kiểu Nhật phong cách "dễ lấy chồng".
Cô đưa cho tôi đĩa nho rửa sạch bóng.
"Xin lỗi nhé, con gái tôi sáng tối hay tập đàn, đ/á/nh chưa tốt nên làm phiền cô phải không?"
Cô bé rụt rè nép vào chân mẹ, khi thấy tôi nhìn liền ôm ch/ặt lấy đùi người phụ nữ.
Giang Cầm khe khẽ rên lên một tiếng.
Rồi nhanh chóng im bặt.
Tôi nhận đĩa nho, giơ chiếc tai nghe chống ồn đeo trên cổ ra, đưa cho cô bé một cây kẹo mút, vài lời ngắn gọn giữ thể diện cho người phụ nữ.
Chương 21
Chương 18
Chương 11
Chương 7
Chương 9
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook