“Ngọt ư?”

“Ngọt ở chỗ nào?”

“Tôm cay của em nấu theo kiểu ngọt à? Nhưng chị chỉ thấy mỗi vị cay thôi.”

Tôi ngớ người.

Anh ta cười một cách khó hiểu.

“Em thấy ngọt.”

Tôi nhìn anh với ánh mắt thương hại.

Trẻ thế này mà vị giác đã có vấn đề rồi sao?

7

Bữa ăn tiếp tục.

Giữa chừng, tôi cảm thấy có nước sốt chảy xuống cằm.

Định lấy khăn giấy lau nhưng tay dính đầy dầu mỡ.

Chạm vào đâu cũng để lại vệt dầu.

Kỷ Hoài rất tinh ý, cầm ngay tờ khăn giấy.

“Chị, để em lau giúp, tay chị không tiện.”

“Tốt quá, cảm ơn em nhiều.”

Tôi vội đưa mặt đến gần anh.

Kỷ Hoài dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng và cằm tôi, động tác tỉ mỉ.

Trên ngón tay anh còn thoang thoảng mùi nước rửa tay.

Vừa lau, yết hầu anh vừa lăn vài nhịp khó nhọc.

Tôi mải nhai đồ ăn trong miệng, không để ý lắm.

Chỉ thấy anh ta thật cẩn thận.

Giá mà em trai tôi cũng hiểu chuyện như vậy.

Hừm.

Cuối cùng thần tượng và đàn ông bình thường vẫn có khác biệt cơ bản.

“Chị An Nhiên, xong rồi.”

“Ừ ừ.”

Tôi tiếp tục ăn ngon lành.

Giữa chừng nước sốt lại chảy xuống cằm vài lần, Kỷ Hoài đều kịp thời lau giúp.

Phục vụ tôi chu đáo hết ý.

Kỷ Hoài thấy tôi ăn nhiều, ân cần hỏi:

“Chị An Nhiên, ăn nhiều vậy bụng có khó chịu không?”

“Không sao, dạ dày em to lắm.”

Tôi thở phào mãn nguyện.

“Chủ yếu tại em nấu ngon quá.”

Ánh mắt Kỷ Hoài lập tức lấp lánh.

“Dạo này em còn học thêm nhiều món, thịt kho Đông Pha, tôm nhân Long Tỉnh, cần tây bách hợp... Lần sau em làm mang đến cho chị thử.”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa, mắt sáng rực.

“Được lắm!”

Kỷ Hoài mím môi, khẽ đáp: “Vâng.”

Giọng nói như bị chìm dưới nước, vừa nén lại vừa như có chiếc móc nhỏ.

Khiến tên háu ăn như tôi bỗng thành con cá trắm mắc câu.

8

Ăn xong, tôi ôm bụng tròn ục ịch ngả lưng trên sofa, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Mắt lim dim mãn nguyện suýt ngủ quên, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có nam minh tinh trưởng thành mới quen.

Không biết bao lâu sau, Kỷ Hoài ngồi yên lặng tắt ứng dụng dự báo thời tiết trên điện thoại.

Quay sang dịu dàng chào tôi:

“Chị An Nhiên, em về trước nhé, đêm muộn ở lại nhà chị không tiện.”

Tôi mở mắt, tỉnh táo chút.

“Hả?”

“À, được, chị không tiễn em xuống nhé, bị paparazzi chụp thì phiền.”

“Vâng ạ, chị nghỉ sớm nhé.”

Anh xỏ giày, tay cầm hộp cơm rỗng.

Đúng lúc ngoài trời vang lên tiếng sấm ì ầm.

Ầm ầm.

Chưa kịp định thần, đã nghe tiếng mưa gió ào ào.

Nhìn ra ngoài, hóa ra còn có cả mưa đ/á.

Lộp bộp rơi dữ dội.

Ra đường chắc bị đ/ập bể đầu.

Tôi quay lại hỏi Kỷ Hoài.

“Em đến bằng xe hơi à?”

Kỷ Hoài lắc đầu, “Em đi taxi, xe em bị paparazzi nhận mặt rồi.”

Tôi nhíu mày.

Mở điện thoại thử gọi xe giúp anh.

Kết quả ứng dụng hiển thị còn hơn 300 khách đang đợi.

Toang rồi.

Tôi áy náy cất điện thoại, cân nhắc chút.

“Kỷ Hoài, mưa to quá, chắc tạm chưa tạnh được.”

“Nếu mai em không có lịch trình thì tạm ngủ nhờ đêm nay nhé?”

Kỷ Hoài vẫn chưa buộc xong dây giày dù đã xỏ từ nãy, đứng thẳng người, mắt cún cong cong.

Dưới hàng mi thoáng ánh mắt tính toán.

“Vậy đêm nay làm phiền chị nhé.”

8

Tối hôm đó, tôi lục bộ đồ ngủ của bố cho anh mượn.

Kỷ Hoài ngoan ngoãn nhận lấy:

“Đồ ngủ của bác đẹp quá.”

“?”

Tôi ngớ ra.

Đồ ngủ nam trung niên.

Mặt trước in chữ “Gia hòa vạn sự hưng”, mặt sau là hình ông Thần Tài.

Đẹp ở điểm nào?

Chẳng lẽ quê mùa tới cực độ lại thành thời trang?

Dù sao cũng không phải tôi mặc, Kỷ Hoài thích là được.

Tôi phẩy tay, giục anh đi tắm ngay.

“Mau đi tắm nước nóng đi.”

“Vâng.”

Tiếng nước xối trong phòng tắm vang lên rất lâu.

Tôi ôm cái bụng no căng, cuộn tròn trên sofa xem phim ngôn tình mới ra cho đỡ buồn chán.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở.

Tôi vô thức quay đầu, lập tức bị nước bọt sặc.

Bởi Kỷ Hoài cứ thế trần nửa thân bước ra, nước từ vai chảy xuống, đường cơ bắp rõ nét như điêu khắc.

Không phải dạng cơ bắp phòng gym thô cứng, mà gọn gàng, săn chắc, toát lên sức mạnh tuổi trẻ.

Tuyệt sắc nam thần.

Trời ạ.

Nhìn ngoài như cún con ngoan ngoãn, hóa ra bên trong lại là cơ bắp đại lang cẩu?

Hóa ra mấy tấm hình tập gym trên trang cá nhân không chỉnh sửa.

Kỷ Hoài cầm bộ đồ ngủ, mắt ngây thơ vô tội.

“Chị An Nhiên, phần trên đồ ngủ hơi chật, em mặc không vừa.”

Ánh mắt tôi không kiểm soát được liếc nhìn cơ bắp cuồn cuộn.

“Nhà chị không có đồ ngủ lớn hơn, không thì em cởi trần đi.”

Chàng trai ngoan ngoãn đứng đó, chớp mắt, giọng mềm mại:

“Như vậy có khiếm nhã với chị không?”

“Không sao. Chụp tạp chí hay quay phim chị xem cơ bắp nam minh tinh nhiều rồi, quen rồi.”

“Vậy em đi phơi quần áo, chị tiếp tục xem phim nhé.”

“Ừ ừ.”

Anh quay người bỏ đi.

Vẻ mặt lương thiện.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, bất giác liếm môi thèm thuồng.

Xèo.

Toang rồi.

Cảm giác mình phải yêu đương thôi.

Không thì chỉ nhìn cơ bắp đẹp của trai đẹp đã lòng cồn cào, đúng là đồ vô dụng.

9

Nhà có phòng khách.

Đương nhiên không cần tranh phòng ngủ chính hay ngủ ghế sofa.

Chỉ là đêm nay mưa gió sấm chớp, cửa sổ rung lắc ầm ầm.

Ồn quá.

Tôi đang ôm chăn trằn trọc thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ.

Mở ra, thấy Kỷ Hoài ôm gối đứng ngoài.

Tóc anh còn chưa khô hẳn, đứng hành lang như chú cún con h/oảng s/ợ.

“Chị An Nhiên...”

Giọng trầm khàn ngập ngừng, “Em... em sợ sấm.”

“?”

Trai một mét tám gần mét chín sợ sấm?

Tôi trầm ngâm:

“Thế biết làm sao giờ, thời tiết chị cũng không điều khiển được.”

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 11:52
0
20/10/2025 11:52
0
26/10/2025 09:41
0
26/10/2025 09:39
0
26/10/2025 09:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu