Mấy hôm nữa là đi ngay!"

Thấy Mạc Hiểu Nhã hiểu chuyện như vậy, trong lòng Cố Dục Quân dâng lên chút áy náy: "Không gấp, em có thể từ từ thu xếp, có gì cần cứ nói với anh."

Mạc Hiểu Nhã ngoan ngoãn rời đi, bước ra khỏi phòng bệ/nh, khuôn mặt nàng âm u như trời giông.

Muốn tống cổ nàng đi, không dễ dàng thế đâu!

Hãy xem màn biểu diễn của ta đây!

14

Tôi không ngờ Mạc Hiểu Nhã hành động nhanh đến thế, chỉ mấy tiếng đồng hồ đã lấy được báo cáo ly hôn có chữ ký của Cố Dục Quân.

Nhận báo cáo ly hôn, tôi lập tức mang đến quân khu xin lãnh đạo phê duyệt.

Lãnh đạo trông thấy báo cáo ly hôn của tôi và Cố Dục Quân rất ngạc nhiên, gặng hỏi nguyên nhân, tôi nói do tình cảm không hòa hợp.

Việc Cố Dục Quân giam lỏng tôi đã thành chuyện ai cũng biết, vị lãnh đạo thở dài ký tên.

Cầm báo cáo ly hôn đã được phê duyệt, lòng tôi vui sướng tột cùng, bước ra khỏi quân khu lại gặp tiểu Trương - cảnh vệ của Cố Dục Quân.

Tiểu Trương nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, miễn cưỡng chào hỏi.

Tâm trạng đang tốt nên tôi không so đo, mỉm cười bước qua người tiểu Trường định đi.

Tiểu Trương gọi gi/ật lại: "Thủ trưởng muốn ăn canh cá do chị nấu."

"Không rảnh!"

"Chị... sao chị có thể như vậy?" Tiểu Trương gi/ận dữ đến nỗi lông mày dựng đứng.

"Tô Lạc, chị không thấy mình quá đáng sao? Có người vợ nào như chị?"

"Việc tôi làm không cần cậu chỉ tay năm ngón. Thủ trưởng muốn ăn canh cá thì tìm Mạc Hiểu Nhã đi, cô ta rất sẵn lòng."

"Chị thật không thể lý giải nổi! Sao lại có người vô lý như chị?" Tiểu Trương tức gi/ận:

"Thủ trưởng đã nhượng bộ, chuẩn bị đưa Mạc Hiểu Nhã về nguyên quán rồi, chị còn gây chuyện nữa sao? Chị có biết mấy hôm nay thủ trưởng lúc nào cũng nhắc đến chị không? Chỉ vì chút gh/en t/uông vụn vặt mà bỏ mặc thủ trưởng, chị thật không thể chấp nhận nổi."

Lời tiểu Trương khiến tôi ngạc nhiên, Cố Dục Quân thật sự định đưa Mạc Hiểu Nhã về quê?

Không thể nào!

"Mạc Hiểu Nhã chịu đi sao?"

"Cô ấy đã đồng ý rồi! Mấy hôm nữa sẽ rời đi! Giờ chị hài lòng chưa? Mau về nấu canh cá mang đến bệ/nh viện đi. Thủ trưởng đang đợi đấy!"

Tôi không tin Mạc Hiểu Nhã nỡ lòng ra đi. Kiếp trước cô ta dùng đủ mưu kế h/ãm h/ại tôi, khiến tôi bị Cố Dục Quân nghi kỵ, trầm cảm, mất đứa con trong bụng rồi t/ự v*n.

Tình cảm của cô ta với Cố Dục Quân rõ rành rành, sao có thể nhượng bộ?

Linh tính mách bảo Mạc Hiểu Nhã chắc chắn còn có hậu chiêu.

Chỉ còn vài ngày nữa là tôi rời đi, từ bài học xươ/ng m/áu trước, tôi phải đề phòng Mạc Hiểu Nhã gây chuyện.

Không muốn sinh sự, mấy ngày nay tôi đều tránh mặt Mạc Hiểu Nhã.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tìm đến, vào đêm trước ngày tôi chuẩn bị rời đi.

15

Cô ta gõ cửa đùng đùng, tôi im lặng không mở, mặc kệ cô ta quậy phá.

Cổng đã bị tôi khóa ch/ặt, Mạc Hiểu Nhã vật lộn đến hai giờ sáng cuối cùng đành bỏ đi.

Sáng hôm sau tôi thức dậy đứng trên lầu nhìn xuống, lại thấy bóng dáng Mạc Hiểu Nhã với cái bụng lùm lùm.

Mạc Hiểu Nhã ngày đêm chặn tôi như thế, ắt phải có âm mưu.

Tôi vốn định bỏ đi quên hết ân oán, nhưng nhìn thái độ của Mạc Hiểu Nhã, cô ta không muốn kết thúc êm đẹp.

Vậy thì tôi cũng không cần nhân nhượng nữa, mối h/ận mất con và ch*t oan kiếp trước vẫn chưa trả được.

Tôi lạnh lùng bước xuống lầu, đặc biệt đặt một thanh sắt trên cầu thang.

Nếu Mạc Hiểu Nhã không có á/c ý thì thôi.

Nếu cô ta còn muốn vu oan giá họa, thì đây chính là ngày tận số của cô ta!

Sắp đặt xong xuôi, tôi chậm rãi mở cổng.

Ngay lập tức Mạc Hiểu Nhã chui tọt vào.

Cô ta đóng sầm cửa lại, chặn lối nhìn tôi với ánh mắt đ/ộc địa: "Tô Lạc, cô tưởng không mở cửa thì tôi không chặn được cô sao?"

Tôi lùi vài bước cảnh giác: "Vậy cô tìm tôi để làm gì? Lại định vu oan tôi nữa à?"

Mạc Hiểu Nhã nở nụ cười thắng thế đầy dữ tợn: "Không được sao?"

"Tôi nói cho cô biết Mạc Hiểu Nhã, đừng có manh động. Tôi đã ly hôn với Cố Dục Quân để nhường đường cho hai người rồi, sao cô còn muốn h/ãm h/ại tôi?"

Tôi lớn tiếng chất vấn, ánh mắt Mạc Hiểu Nhã tràn đầy h/ận th/ù:

"Đồ phụ nữ hai mặt! Nói gì ly hôn nhường đường, đó chỉ là cái cớ của cô thôi. Mục đích thật sự của cô là dùng kế rút lui để dụ Dục Quân đuổi tôi đi phải không?"

"Không phải... Tôi thật lòng muốn nhường bước."

"Cô nói dối! Nếu thật sự muốn ly hôn, sao cô lại bắt Dục Quân đưa tôi về quê? Cô rõ ràng biết tôi yêu Dục Quân, biết tôi không muốn xa anh ấy, vậy mà cô lại âm mưu chia rẽ chúng tôi. Tô Lạc, cô ch*t chắc rồi! Tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

"Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô đừng manh động. Lần trước cô vu tôi đẩy cô đã khiến Cố Dục Quân giam lỏng tôi rồi, giờ cô còn muốn gì nữa?"

"Đương nhiên là tống cô xuống địa ngục! Tô Lạc, tất cả là do cô tự chuốc lấy. Nếu cô an phận không nhúng mũi vào chuyện của tôi và Dục Quân, tôi còn có thể để cô sống. Nhưng cô dám phản kháng, đã muốn ch*t thì tôi sẽ cho cô toại nguyện. Tôi sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục!"

Mạc Hiểu Nhã vừa dứt lời đã hung hăng lao tới, bộ dạng đi/ên cuồ/ng khiến tôi quay đầu chạy lên lầu.

Mạc Hiểu Nhã hụt đà nhưng không bỏ cuộc, vẫn bụng mang dạ chửa đuổi theo.

Tôi chạy nhanh lên tầng hai, Mạc Hiểu Nhã cũng lết bụng lên theo.

Tôi đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống, không ngừng lớn tiếng van xin:

"Đừng lại gần! Tránh ra xa, tôi cảnh cáo cô đừng hòng vu oan tôi! Tôi xin cô đấy!"

"Muộn rồi! Tô Lạc, cô ch*t đi!" Mạc Hiểu Nhã nhe răng cười dữ, trèo lên cầu thang định túm lấy tay tôi.

Khi tay cô ta vừa chạm vào vạt áo, tôi bất ngờ đ/á mạnh.

Một cú đ/á trúng bụng Mạc Hiểu Nhã. Trong lúc lăn xuống cầu thang, nụ cười dữ tợn trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 11:51
0
20/10/2025 11:51
0
26/10/2025 09:50
0
26/10/2025 09:46
0
26/10/2025 09:43
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu