Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi chỉ cần ngồi rảnh rỗi ngắm nhìn mọi thứ.
Thật sự cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Tuyên Hạo Cường một mình cô lập cả bốn chúng tôi. Sau lần đuổi đ/á/nh Đỗ Tiếu thành công, hắn không còn khoe cơ bắp nữa mà ngày nào cũng đuổi mèo bắt chó.
Hiệu ứng nổi tiếng thu về thật sự tốt hơn trước.
Tháng ghi hình cuối cùng cũng kết thúc.
Chúng tôi bị bao vây ch/ặt cứng tại sân bay khi về nước.
Tuyên Hạo Cường há hốc mồm.
Hắn vẫn thường lén lút dọa tôi: "Ô Đồng, đợi khi chương trình kết thúc về nước, tao sẽ khiến mày không có lấy một bộ phim rác để đóng!"
Kết quả khi về nước thật, trong biển người hâm m/ộ đón ở sân bay, một nửa giơ biển tên tôi, hét tên tôi.
Còn có cả Cố Thanh Tiêu, Đỗ Tiếu và Phó Tĩnh Di nữa.
Duy chỉ không có Tuyên Hạo Cường.
Hắn không tin, lục soát đám đông vài lần rồi vẫn cố chấp: "Fan của tao rất ngoan, bảo không đón là họ không đến".
Bốn chúng tôi im lặng.
Thôi kệ, hắn muốn sao cũng được.
Sau khi về nước, phim của tôi và Cố Thanh Tiêu lập tức công chiếu.
Nhờ sức nóng của Biến Hình Kế Ngôi Sao, lượng người đến rạp ủng hộ tôi nhiều không đếm xuể.
Dù không thể so với tác phẩm lớn của Cố Thanh Tiêu, nhưng Khói Lửa Chiến Trường - bộ phim hài vô lý với kinh phí chỉ vài chục triệu đã thu về hơn 2 tỷ.
Thậm chí còn có người khen diễn xuất của tôi.
【Các bạn ơi không tin nổi, chị Đồng diễn hài mà vẫn đỉnh thế này, tôi khóc còn bạn?】
【Chị Đồng không chỉ giỏi ch/ửi, diễn xuất cũng đỉnh cao!】
【Chị Đồng là nữ thần diễn xuất Hy Lạp cổ đại!】
Tôi: "..."
Thôi các bạn đừng quá yêu tôi thế chứ.
Nhờ thành công của Khói Lửa Chiến Trường, các đạo diễn gửi kịch bản cho tôi không còn là "phim rác" nữa.
Bên trái là phim thời đại hoành tráng, bên phải là cổ trang quy mô lớn.
Người quản lý vừa lau nước mắt vừa nói: "Giá mà biết tham gia show thực tế sớm giúp cậu thoát khỏi lệnh cấm sóng, tôi đã đóng gói cậu đi từ lâu rồi!"
Tôi vừa chọn kịch bản ưng ý vừa ném cho cô ấy gói giấy ăn.
"Lau nước mắt đi, nói cho tôi nghe về kịch bản này."
Tôi chọn vai phản diện gi*t trời gi*t đất xuyên cả Nam Thiên Môn.
Người quản lý cúi xuống gật gù: "À vai này nghe nói gi*t nam chính bảy lần."
"Nghe nói nam chính đang tiếp xúc với Cố Thanh Tiêu."
"Cậu nhận không?"
Tôi không chần chừ: "Nhận."
Được gi*t Cố Thanh Tiêu bảy lần, sướng ch*t đi được.
...
"C/ắt!"
"Hôm nay tạm dừng ở đây, mai mọi người nghỉ một ngày, chúng ta sẽ chuyển địa điểm quay!"
Đạo diễn vừa dứt lời, cả trường quay vỡ òa.
Tôi cũng phấn khích reo lên.
Phim lớn quả khác biệt, độ khắt khe của đạo diễn không thể so với các phim trước tôi từng tham gia.
Lâu rồi tôi chưa được nghỉ ngơi.
Với kẻ ngủ không đủ mười tiếng mỗi ngày là không tỉnh táo nổi như tôi, đây đúng là cực hình.
Cố Thanh Tiêu đầy thương tích bò dậy từ nền đất, cười hỏi: "Ô Đồng, mai cậu định làm gì?"
Tôi vui sướng xoay vòng.
Cố Thanh Tiêu: "Ô Đồng, mai cậu định làm gì?"
Tôi vui sướng múa may.
Cố Thanh Tiêu: "Ô Đồng, mai cậu định làm gì?"
Tôi vui sướng "đ/âm ki/ếm" vào bụng hắn: "Pằng! Cậu ch*t rồi, không được nói nữa!"
Cố Thanh Tiêu gi/ật mình, ôm bụng ngã vật xuống: "Á - Tôi ch*t rồi!"
Tôi chơi game trong khách sạn đến sáng mới ngủ, tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối.
Lướt hot search mới biết hôm nay là sinh nhật Cố Thanh Tiêu.
Hóa ra hôm qua hắn cứ như cái máy nhắc bài hỏi tôi mãi.
Nhớ lại sinh nhật tôi trước đó, Cố Thanh Tiêu bao trọn 20 suất chiếu Khói Lửa Chiến Trường tặng fan tôi, tôi quyết định đáp lễ.
Tôi nhắn Cố Thanh Tiêu: 【Có đó không?】
Gqx: 【Có.】
Nhưng đáp lễ thế nào đây? Đột ngột quá tôi chẳng chuẩn bị gì cả.
Tôi bứt rứt mãi, hỏi: 【Vẫn còn đó không?】
Gqx: 【Vẫn còn.】
Tôi đ/au đầu. Trời ơi, sao hắn lại sinh nhật hôm nay? Cố tình làm khó tôi à?
Đau đầu xong, tôi nhắn lại.
Tôi: 【Giờ còn không?】
Gqx: 【Tôi đang ở ngoài cửa phòng cậu.】
Tôi bật dậy như tên lửa, lao ra mở cửa rồi mới nhớ mình chưa vệ sinh cá nhân.
Lần đầu cảm thấy ngại ngùng.
"Cậu... hôm nay sinh nhật mà không đi chơi với bạn bè à?"
Cố Thanh Tiêu mắt cong cong: "Sinh nhật nên ở bên người quan trọng chứ?"
Tôi đỏ mặt: "Hả?"
Cố Thanh Tiêu dè dặt hỏi: "Vậy... cậu có thể cùng tôi đón sinh nhật không?"
...
Xung quanh khách sạn đầy fan cp và phóng viên rình rập, thật bất tiện để ra ngoài.
Tôi mượn bếp khách sạn nấu cho Cố Thanh Tiêu tô mì trường thọ, hấp cái bánh bao siêu to chấm Lão Can M/a làm bánh sinh nhật.
Cố Thanh Tiêu thành khẩn nói: "Đây chắc chắn là tô mì ngon nhất thế giới!"
Ba giây sau lại bổ sung: "Và cả bánh sinh nhật ngon nhất thế giới nữa!"
Tôi: "..."
"Thôi được rồi, đừng nói nữa."
Tôi rút bật lửa: "Mau ước đi."
Cố Thanh Tiêu nhắm mắt, từng chữ nói rõ: "Tôi ước có thể theo đuổi thành công Ô Đồng, trở thành bạn trai của cô ấy!"
Tôi thét lên: "Á!"
Cố Thanh Tiêu mở mắt ngơ ngác: "Sao thế?"
Mặt tôi như đang đun sôi: "Ước thì cần gì nói ra!"
Lại còn là cái ước như thế!
Cố Thanh Tiêu cúi mắt không dám nhìn tôi, tai đỏ lựng: "Vì muốn nói ước nguyện với người có thể giúp tôi thực hiện nó."
Tôi bối rối không biết nói gì, hai người im lặng.
Cố Thanh Tiêu đột nhiên nhìn tôi chăm chú.
"Liệu có thể..."
"Ứng viên dự bị cũng được."
"Tôi sẽ cố gắng chuyển chính thức."
Tôi hoảng hốt quay mặt đi.
Giờ đến lượt tôi không dám nhìn hắn.
Cố Thanh Tiêu: "Tôi muốn uống rư/ợu."
Tôi: "?"
Cố Thanh Tiêu: "Và cùng cậu trường cửu."
Tôi: "..."
Cố Thanh Tiêu: "Tôi với cậu, chính là phản nghĩa của vui vẻ."
Tôi: "?"
Cố Thanh Tiêu: "Quan tâm."
Sao tự dưng đùng đùng nổi đi/ên thế?
N/ão lại lỗi hệ thống à?
Hắn mà nói thêm nữa chân tôi mỏi lắm.
Tôi vật Cố Thanh Tiêu xuống thảm, x/é miếng bánh bao nhét đầy miệng hắn, bực tức: "Được rồi được rồi! Tôi đồng ý!"
Cố Thanh Tiêu ngậm bánh bao cười ngây ngô.
Tôi véo má hắn.
Cũng muốn cười theo.
Ừ.
Tôi cũng đang muốn xem Cố Thanh Tiêu này rốt cuộc là sản phẩm nghiên c/ứu của ai.
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 5
Chương 8
Chương 10
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook