Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Anh tôi đâu?”
Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, giọng điệu kiêu ngạo.
Trong ký ức tôi chưa từng gặp cô ta bao giờ.
“Chu Thần là anh họ tôi.” Cô ta ngẩng cao cằm.
À, thì ra là em họ.
“Anh tôi không có nhà?”
Cô ta liếc nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt trên người tôi.
“Anh ấy đi công tác rồi.”
Thật mất lịch sự, chẳng muốn tiếp chuyện.
Tôi cúi đầu chơi điện thoại, lười đối đáp.
Tiếng giày cao gót cô ta gõ lóc cóc tiến lại gần.
“Cô là con nuôi giả mạo kết hôn với anh tôi phải không?”
“Đúng như lời đồn, em có thể gọi tôi là chị dâu.”
“Hừ, không hiểu sao anh tôi lại cưới loại đồ giả mạo như cô!”
“Có lẽ... là vì tôi xinh đẹp chăng.”
“Tự mãn cái gì? Cô tưởng anh tôi thực sự thích cô sao?” Cô ta cười khẩy, “Chị Thanh Thanh mới là tri kỷ của anh ấy, họ là bạn thanh mai trúc mã, cô thì là cái thá gì!”
“Nếu không phải ông nội Lục kiên quyết duy trì hôn ước này, anh tôi đã chẳng cưới cô đâu!” Cô ta càng nói càng đắc ý, “À, cô chưa thấy nhỉ? Trong thư phòng anh tôi luôn cất giữ một chiếc máy ảnh cũ. Đó là quà sinh nhật chị Thanh Thanh tặng, bao năm nay anh ấy vẫn gìn giữ, rõ ràng trong lòng anh ấy có ai còn phải bàn cãi nữa sao?”
Máy ảnh?
Thư phòng?
Chiếc hộp tôi thấy trong thư phòng lần trước kích thước vừa đủ để đựng một chiếc máy ảnh.
Chẳng lẽ...
Lại là tình tiết sến súa như phim?
Chu Thần thực sự có bạch nguyệt quang?
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo khuất dần, lòng tôi chợt chua xót.
Những ngày qua chúng tôi gần gũi chỉ là ảo giác của tôi sao?
Không.
Không thể tin vào lời một phía được.
Nói với trợ lý vài câu, tôi thẫn thờ về nhà.
Không đợi đến tối, ngay bây giờ tôi phải biết trong hộp có gì.
Mở cửa, kê thang sách.
Không ngờ đồ vật vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Cẩn thận lấy hộp xuống.
Khi định mở nắp, tôi mới nhận ra mình đang run lẩy bẩy.
Hít thở sâu, thả lỏng tinh thần.
Từ từ mở ra.
Như cảnh quay chậm, thân máy kim loại bạc dần lộ diện.
Đúng là máy ảnh đời cũ, viền đã hoen ố nhưng thân máy sáng bóng, rõ ràng được chủ nhân nâng niu gìn giữ.
Trái tim tôi chìm xuống đáy vực.
Nghẹn ứ khó thở.
Vậy là sao?
Em họ anh ta nói đúng?
Suy đi nghĩ lại cũng phải.
Với thân phận anh ta, thiếu gì thứ quý giá, cớ gì phải cất giấu chiếc máy ảnh này?
Còn sợ tôi phát hiện.
Là không quên được người tặng hay không nỡ vứt bỏ kỷ niệm?
Anh ta xem tôi là gì?
Một vật thế thân trong hôn nhân, hay công cụ để hoài niệm bạch nguyệt quang?
Càng nghĩ càng tức.
Cất máy ảnh vào hộp, đặt lại chỗ cũ.
Đêm đó trằn trọc không ngủ.
Thôi kệ.
Anh ta coi tôi là bạch nguyệt quang, tôi coi anh ta là ATM.
Hai bên đều có lợi, công bằng mà.
16
Tâm trạng ủ dột.
Tôi quyết định không đến Chu thị nữa, chuyển sang làm việc tại phòng tranh Phương Bắc.
Mấy ngày sau, Chu Thần đi công tác về không nhận ra dị thường.
Anh còn m/ua cho tôi chiếc túi mới.
“Tình cờ đi ngang. Thấy hợp với em.”
Tôi đón lấy liếc nhìn.
Ồ, mẫu mới nhất mùa này, giá ít nhất bảy số.
Quả đúng là anh Chu, đối với người thay thế cũng hào phóng như vậy.
Nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.
Anh có vẻ xem là chuyện đương nhiên.
Quay đầu đã vội tập trung vào công việc riêng.
Chỉ đến hôm sau khi ra khỏi nhà, anh mới ngạc nhiên thấy tôi đi hướng khác.
“Em đi đâu thế?”
“À, quên chưa nói với anh, em không đến công ty nữa. Em thấy làm ở phòng tranh hợp hơn.”
Nói xong, bất chấp ánh mắt nhíu mày của anh, tôi phóng xe đi mất.
Công việc ở phòng tranh khá thú vị.
Không vẽ tranh thì đi triển lãm, chẳng hề nhàm chán, thậm chí còn có cảm giác như quay về thời sinh viên.
Phương Bắc quả là người kỳ lạ.
Tính cách vẫn như thời đi học - luôn tràn đầy nhiệt huyết.
Thỉnh thoảng lại tạo bất ngờ nho nhỏ.
Thời gian trôi qua, tôi nhanh chóng quên đi nỗi bực bội từ chiếc máy ảnh.
Chu Thần từ chỗ bối rối ban đầu cũng chuyển sang khó hiểu.
[Vợ sao lại đến phòng tranh Phương Bắc rồi, trước đây không nói thế mà?]
[Hôm nay hình như cô ấy không vui, ai làm cô ấy gi/ận thế nhỉ?]
[Vợ hình như đang tránh mặt tôi, tôi làm sai điều gì sao?]
Cuối cùng anh cũng nhận ra.
Mấy ngày nay tôi sớm đi tối về chỉ để hạn chế tiếp xúc với anh.
Đúng vậy, tôi vẫn đang gi/ận.
Một tối khác trở về muộn.
Chu Thần cũng chưa về.
Mặc kệ, tôi đi tắm rửa dưỡng da rồi xem phim cho đã đời.
Vừa đắp mặt nạ xong thì anh về.
Mùi rư/ợu nồng nặc.
Anh ít khi say như vậy, ít nhất từ ngày tôi lấy anh chưa từng thấy.
Anh bặm môi đứng ngoài cửa, cà vạt lỏng lẻo.
Áo vest treo lỏng trên cánh tay, đôi mắt sâu thẳm đẫm say khướt đăm đăm nhìn tôi.
Mùi rư/ợu thật khó chịu.
“Vợ ơi, sao em tránh mặt anh?”
Anh loạng choạng bước tới, bóng người cao lớn bao trùm lấy tôi.
“Em không có.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là vợ.
Xem ra say không nhẹ.
Không muốn nói chuyện với kẻ s/ay rư/ợu, tôi tiếp tục thoa dưỡng chất.
“Có mà!”
Anh cao giọng.
Hai tay chống vào thành ghế sofa, cúi người giam tôi trong khoảng không giữa anh và ghế.
[Em nhìn anh đi.]
Anh dùng tay xoay mặt tôi đối diện, hơi thở nồng nặc.
[Vợ ơi, em như thế không tốt đâu.]
Phải rồi.
Em không tốt, anh đi tìm bạch nguyệt quang của anh đi.
[Anh biết hôn nhân sắp đặt khiến em chịu thiệt, nhưng anh yêu em, đã từ rất lâu rồi.]
[Em tưởng tại sao anh đồng ý kết hôn? Vì anh muốn được ở bên em đến phát đi/ên lên được.]
Tôi: ???
Khóe mắt anh đỏ lên, vừa tủi thân vừa đ/ộc đoán.
[Em không được như thế, em đang b/ạo l/ực lạnh với anh đấy.]
[Anh đ/au lòng lắm.]
...
Thông tin hơi nhiều.
N/ão tôi đơ cứng.
Nghe ý này thì anh đã biết tôi từ lâu?
Thật hay giả?
“Anh... thích em?” Tôi x/á/c nhận lại.
Anh gật đầu ngây ngô, “Ừ.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Hồi đại học.”
[Vậy sao anh cất giữ máy ảnh người khác tặng?]
Tôi quay mặt đi.
Không muốn thừa nhận mình đang gh/en.
[Máy ảnh người khác tặng?]
“Trên kệ sách thư phòng.” Tôi nhắc khéo.
“Anh tự m/ua cái đó.”
Cơn say dường như tỉnh chút ít, anh vội vàng hỏi: “Em... đã xem album bên trong rồi phải không?”
“Em có thấy anh là kẻ bi/ến th/ái không, nên mới lạnh nhạt với anh?”
Bi/ến th/ái?
Lại còn chuyện gì nữa đây?
“Anh chỉ vì quá yêu em nên không nhịn được... chụp lén em thôi vợ ơi.
Chương 4
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 11
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook