Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Chu kỳ kinh nguyệt của chị lượng m/áu rất nhiều, thử đồ làm bẩn rồi, may lại không kịp đám cưới đâu.”
Lời giải thích này khiến Cố Thành thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì chọn bộ này đi.”
Những bộ váy tiếp khách sau đó, tôi đều đưa cho Chu Vũ Nhu thử hết. Ánh mắt Vũ Nhu nhìn tôi ngày càng kỳ lạ, từ chỗ chán gh/ét, đắc ý chuyển sang dò xét và nghi hoặc.
Cảm giác thỏa mãn khi cư/ớp đoạt được thứ gì đó trong cô ta cũng tan biến.
Quả nhiên cô ta không yêu Cố Thành, chỉ đơn giản thích tranh giành với tôi mà thôi.
Ngày cuối cùng.
Tôi thức dậy với tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm. Tôi xếp gọn đồ ngủ và vật dụng cá nhân vào túi xách rồi bước ra ngoài.
Cố Thành và Chu Vũ Nhu không có nhà.
Tôi nhắn tin cho Bối Bối, nhưng cô ấy đi vắng, dặn tôi tự qua nhà. Để đồ đạc xong, tôi chợt nhận ra mình thật nhàm chán khi một mình. Bao năm nay tôi đã đ/á/nh mất hết các mối qu/an h/ệ.
Đang thơ thẩn dưới chung cư, chiếc xe thể thao đỏ rực phanh gấp trước mặt tôi.
“Tiếu Tiếu!”
Người trong xe chính là Bối Bối. Lòng tôi ấm áp hẳn. Lúc nãy gọi điện, cô ấy rõ ràng đang ở hiện trường đám cưới - tiếng tập dượt lễ nghi vang rõ qua điện thoại.
“Không ảnh hưởng công việc chứ?”
“Sao lại! Đúng hôm nay mình định rủ cậu đi ăn mà. Giờ còn sớm, đi shopping đê!”
Nụ cười Bối Bối rạng rỡ như nắng mai. Tôi bước lên xe, chiếc convertible lao vút về trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, thu hút mọi ánh nhìn trên đường.
“Xe này ban đầu m/ua để phục vụ cô dâu, nhưng khách hàng toàn có xe riêng. Giờ thành xe cá nhân của mình luôn.”
Tôi hiểu ý Bối Bối đang ngại tôi kỳ thị. Trước đây Cố Thành cấm tôi giao du với cô ấy vì cho rằng cô quá phóng khoáng, dễ thu hút ong bướm. Rõ ràng “Hoa thơm tự khắc bướm tìm đến”, hắn lại bảo là “dụ ong dẫn bướm”, tâm địa bất chính.
“Mình thích lắm! Sau này ổn định mình cũng sẽ m/ua chiếc như thế, sống tự do phóng khoáng.”
Tôi giang rộng tay ôm lấy nắng. Thấy động tác này, Bối Bối mới yên tâm.
“Sợ cậu lại đổ đầu vào tình yêu, bỏ lỡ cơ hội này...”
Nghi ngờ của cô ấy cũng có lý do. Đây không phải lần đầu, mà đã nhiều lần rồi.
“Sẽ không đâu. Lần này khác hẳn.”
Tôi đã trải qua một kiếp người thấm thía - một đời thất bại.
“Tốt quá! Cậu tuyệt đối đừng quay đầu. Đàn ông như hắn không đáng đâu.”
Bối Bối thuyết phục tôi m/ua sắm đủ thứ: áo khoác chống nước, mũ, găng tay dã ngoại. Cuối cùng tôi chỉ có thể đãi cô ấy bữa tối thịnh soạn với ngân sách eo hẹp 1 triệu đồng - số tiền cuối cùng sau khi m/ua vé máy bay và thuê xe.
Đó là quán ăn gia đình chúng tôi từng thường lui tới, món ngon đậm vị. Ngày xưa cả nhóm hay tụ tập, giờ chỉ còn hai đứa.
Vừa đến nơi thì nhận bàn cuối cùng.
“May gh/ê!” Bối Bối thở phào. Trước kia phải xếp hàng cả tiếng mới có chỗ.
Chúng tôi vừa bước vào đã nghe tiếng gọi:
“Chị gái!”
Giọng Chu Vũ Nhu ngọt như mía lùi khiến tôi buồn nôn. Khỏi cần nghĩ, chắc chắn cô ta đi cùng Cố Thành.
Tôi giả vờ không nghe, kéo Bối Bối đi tiếp. Ai ngờ Vũ Nhu đuổi theo:
“Chị gái, hai người cũng đi ăn à? Ghép bàn nhé!”
Bối Bối liếc cô ta đầy khó chịu: “Cô là ai? Ai thèm ghép bàn với cô!”
Chỉ cần thấy hôm nay tôi chỉ mời mình cô ấy, Bối Bối đã hiểu mối qu/an h/ệ giữa tôi và người này tệ thế nào. Cái giọng điệu đầy tính toán kia càng khiến cô ấy bực.
Khi nhìn thấy Cố Thành, Bối Bối gi/ận sôi người.
“Mấy người xếp hàng đi.”
“Tiếu Tiếu, ăn cùng đi. Anh vốn định mời em ăn tối.” Cố Thành với tay định kéo tôi, nhưng tôi né khéo.
Đã vào tận cửa hàng mới nói mời ăn tối, đúng là lời nói dối vụng về.
Bối Bối vốn ngán Cố Thành, luôn cho rằng hắn âm hiểm. Tôi nghĩ bụng, ngày cuối rồi, đừng để xảy ra biến cố, bèn đồng ý:
“Ăn chung vậy.”
Vào bàn, tôi nhìn thẳng Cố Thành: “Hôm nay A Thành thanh toán chứ?”
Bình thường chỉ hai đứa, hắn chẳng bao giờ chủ động trả tiền. Nhưng có Chu Vũ Nhu ở đây, hắn khó lòng từ chối. Tôi không muốn tiền cuối cùng trong túi phải chi cho cặp đôi đi/ên này.
“Tất nhiên! Đàn ông thì phải lo.”
Nhận được câu trả lời, tôi đ/á nhẹ chân Bối Bối. Cô nàng nhanh trí cầm menu gọi món đắt nhất.
Quán này giá cả đắt đỏ: món sang nhất trên triệu, bình dân vài trăm, hiếm có món dưới 100k. Nhưng hương vị tuyệt hảo, nguyên liệu cao cấp khiến khách xếp hàng dài. Chúng tôi chỉ dám đến vào dịp đặc biệt.
“Sườn bào ngư kho tộ, sushi trứng cá tầm, thịt bò sốt tương, sườn xào chua ngọt, hàu hấp gừng hành, cua bể ngâm rư/ợu quế, tôm hùm phô mai...”
Bối Bối chưa dứt lời, Chu Vũ Nhu “dịu dàng” ngắt lời: “Bốn người ăn vậy đủ rồi.”
Mặt Cố Thành đã cứng đờ. Nhìn hắn cười không nổi, lòng tôi khoái chí.
“Sao đủ được! Đồ ở đây ít lắm. Một mình tôi ăn hết bốn đĩa, Tiếu Tiếu thêm bốn đĩa nữa là hai người hết chỗ ăn.”
Bối Bột mặc kệ Vũ Nhu, cô nàng quá hiểu tính háo mặt của Cố Thành. Cô gọi thêm bốn món nữa rồi mới giả bộ:
“Cố thiếu gia, tôi định gọi đồ đắt nhất nhưng sợ ăn nhiều quá. Tạm gọi món tầm trung vậy. Anh ăn được chứ? Không hài lòng thì đổi sang hạng sang nhé?”
Nhìn nụ cười gượng gạo của Cố Thành, tôi suýt bật cười. Bữa này tốn không dưới 5 triệu.
Chu Vũ Nhu hằm hằm liếc Bối Bối: “Cô sống hoang phí quá!”
Bối Bối vờ vẩy mái tóc ngắn, giọng đầy khiêu khích: “Tôi là người ki/ếm tiền, tiết kiệm là việc của kẻ không biết ki/ếm mà chỉ giỏi c/ắt xén.”
Chương 4
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 11
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook