hài kịch câm

Chương 7

26/10/2025 10:21

“Chà, g/ầy nhom như con khỉ, cơn gió mạnh chút nữa là thổi bay đi rồi.”

Có lần, tôi bị bố m/ắng cả buổi chiều bằng giọng điệu châm chọc, đành trốn sau nhà khóc thầm.

Cậu ta không biết từ đâu lững thững đi tới, chẳng an ủi gì, chỉ đứng đó.

Mãi sau, cậu bất ngờ buông ra câu đùa ngớ ngẩn đến thô tục.

Tôi không hiểu, ngơ ngác nhìn.

Cậu tự chán gh/ét “chẹp” một tiếng, vò đầu bứt tai như đang bực bội.

“Thôi, chẳng buồn cười.”

Ánh chiều tà kéo dài bóng hình cậu.

Vẫn chiếc áo ba lỗ cũ sờn, có lẽ còn vương bụi đất từ trận đ/á/nh nhau, ánh mắt cũng chẳng dịu dàng gì.

Nhưng sự quan tâm vụng về, không chút ban ơn ấy như tia lửa nhỏ sưởi ấm tôi trong chốc lát.

Còn An Bình lại hoàn toàn khác.

“Tình bạn” giữa tôi và cậu ta luôn đặt trên nền tảng bất bình đẳng.

Cậu ta vẫn là học sinh ưu tú cao ngạo, còn tôi mãi là con sâu cái kiến cần “sự bảo vệ” của cậu.

Cậu ta bắt đầu “chỉ giáo” tôi như thói quen.

“Giang Lê, cái áo này màu sắc quê mùa lắm.”

“Em đi đứng đừng có cúi gằm mặt xuống được không?”

“Hoạt động lớp tới đây em đừng tham gia nữa, có đi cũng chẳng hòa nhập được đâu.”

Lời cậu ta luôn bọc đường “vì em tốt”, nhưng ánh mắt lại giấu những mũi kim châm xoáy khiến người ta đ/au đớn mà không dám kêu than.

Đôi khi gọi tôi giảng bài nhưng rõ ràng lơ đễnh, kết thúc bằng câu “Sao em ng/u thế” rồi cười nhẹ thưởng thức sự bối rối của tôi.

Nụ cười ấy vẫn sáng trong nhưng khiến tôi thấy lạnh lẽo khó tả.

Lòng dạ khó chịu nhưng tôi tự nhủ: cậu ta là ân nhân, cậu ta tốt cho mình. Là mình nh.ạy cả.m quá, không biết điều.

Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối trong lòng tôi bắt đầu mờ đi.

An Bình như ngọn đèn đường tinh xảo mà lạnh lùng, soi sáng bạn nhưng cũng khiến bạn không chốn che thân.

Trần Khải Minh là đốm lửa hoang dại góc tường, nhỏ bé nhưng chân thực mang chút hơi ấm.

Còn tôi đứng giữa họ, tâm trí giằng x/é càng thêm mịt m/ù.

9.

“Ánh sáng” An Bình vỡ tan không báo trước.

Chỉ là buổi trưa oi bức, tôi quay lại lấy đồ thì chứng kiến cảnh tượng ấy.

Cậu ta quay lưng, xắn tay áo đến khuỷu, tay nắm ch/ặt thứ gì đó.

Tiếng xươ/ng vỡ lạo xạo xen lẫn tiếng thở gấp đầy phấn khích.

Cậu ta cười – nụ cười nhẹ nhàng mà tà/n nh/ẫn.

Hoàn toàn khác vẻ ôn hòa thường ngày.

“Chạy đi đồ nhỏ? Sao không chạy nữa?”

Buông tay, thứ trong tay rơi xuống bất động.

Một con chim sẻ.

Cậu ta đứng lên chậm rãi lau tay, vẻ mặt thỏa mãn như vừa hoàn thành tác phẩm nghệ thuật.

Rồi cậu nhìn thấy tôi.

“Giang Lê?”

Vẻ hoảng hốt thoáng qua, ngay lập tức thay bằng điềm tĩnh quen thuộc.

“Em thấy gì?”

Tôi h/oảng s/ợ bỏ chạy, tim đ/ập thình thịch.

Từ hôm đó, tôi trốn tránh An Bình bằng mọi cách.

Nhưng cậu ta không buông tha.

Lớp vỏ “ánh sáng” vỡ đi, lộ ra sự chiếm hữu và ám ảnh bên trong.

Cậu ta thường xuyên “tình cờ” gặp tôi gần nhà hơn.

“Giang Lê, thật trùng hợp! Bài này anh không hiểu, em xem giúp nhé?”

“Dạo này sao không đến hỏi bài? Có phải anh khiến em hiểu lầm điều gì?”

Nụ cười hoàn hảo, giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép từ chối.

Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, chỉ biết ậm ừ rồi cúi đầu bỏ chạy.

Nhưng tôi cảm nhận rõ ánh nhìn lạnh lẽo đầy ám ảnh ấy vẫn dính ch/ặt sau lưng.

Trần Khải Minh sớm nhận ra điều bất ổn.

Hôm đó, An Bình chặn tôi ngay đầu ngõ.

“Giang Lê, chúng ta nói chuyện. Rốt cuộc em sao thế?”

Cậu ta vươn tay định kéo tôi, ngay lập tức một bàn tay khác gạt phắt!

Trần Khải Minh chen ngang, che chắn tôi hoàn toàn.

Ánh mắt hung dữ, toàn thân căng cứng: “Nó không muốn nói. Không hiểu tiếng người à?”

Nụ cười trên mặt An Bình biến mất, chỉ còn sự kh/inh bỉ.

“Trần Khải Minh? Đồ rác rưởi như mày can dự làm gì?”

“Hừ, tao là rác. Thế mày là gì? Khoác áo người dọa con gái cho oai à?”

“Bọn tôi quen biết từ nhỏ, tôi quan tâm nó thì sao?”

“Mày gọi đó là quan tâm á? Đó gọi là gh/ê t/ởm! Tránh xa nó ra!”

Hai người đối đầu như lửa gặp dầu.

Một ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, trịch thượng.

Một ánh mắt hung hãn, che chắn phía trước.

Tôi r/un r/ẩy kéo nhẹ vạt áo Trần Khải Minh: “Mình đi thôi...”

Cậu gằn giọng, mắt vẫn không rời An Bình.

Ánh nhìn An Bình xuyên qua cậu đậu trên mặt tôi đầy phẫn nộ, bất mãn, méo mó.

“Được, rất tốt. Giang Lê, em sẽ hối h/ận.”

Cậu ta nhìn tôi ánh mắt đầy ẩn ý rồi quay đi.

Từ đó, An Bình biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.

Mất đi sự bảo vệ của cậu ta, những trận b/ắt n/ạt trở lại dữ dội hơn.

Thậm chí còn tà/n nh/ẫn hơn, vì giờ đây chúng được cậu ta ngầm cho phép.

Không thể chịu đựng thêm, tôi dũng cảm tìm cô giáo chủ nhiệm.

Người giáo viên đeo kính cận dày nghe xong những lời thống khổ của tôi, chỉnh lại kính.

“Giang Lê à, bạn bè đùa nghịch nhau là chuyện bình thường.”

“Em nên tự tìm nguyên nhân, sao họ cứ nhắm vào em mà không phải người khác?”

“Có phải do em quá lập dị? Hay hoàn cảnh gia đình em đặc biệt... Thôi, em tự chú ý đi.”

Sự thiếu kiên nhẫn và cáo buộc trong lời cô là giọt nước tràn ly.

Tôi không dám về nhà, cũng chẳng biết tìm ai giãi bày.

Không hiểu sao, tôi lê bước đầy vết bầm đến sân nhà Trần Khải Minh.

Cậu đang ngồi sửa chiếc xe đạp cũ kỹ, hai tay dính đầy dầu mỡ.

Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, cậu dừng tay, nhíu mày.

“Lại bị đ/á/nh à?”

Tôi gật đầu, nước mắt giàn giụa nhưng cắn ch/ặt môi không khóc thành tiếng.

Cậu “chẹp” một tiếng, vứt cờ lê, dắt tôi vào căn phòng bừa bộn nhưng sạch sẽ, ném cho tôi chiếc khăn còn thơm mùi nắng.

Danh sách chương

5 chương
20/10/2025 11:58
0
20/10/2025 11:58
0
26/10/2025 10:21
0
26/10/2025 10:19
0
26/10/2025 10:18
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu