Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- hài kịch câm
- Chương 1
Vào ngày đầu thất của chồng tôi, người bạn thân làm cảnh sát hình sự mang đến một sợi dây đeo tay màu đỏ.
"Đây là thứ chúng tôi tìm thấy trong ngăn kéo bí mật của chồng chị."
Tôi nghẹt thở.
Món đồ này, năm xưa không phải đã bị bỏ lại trên xe của bọn buôn người sao?
Vậy thì, người chồng chung giường với tôi bấy lâu, rốt cuộc là ai?
Lời nói tiếp theo của viên cảnh sát khiến tôi như rơi vào hầm băng: "Chúng tôi cho rằng cái ch*t của anh ấy có thể liên quan đến quá khứ mà chị chưa từng biết đến này."
1.
Ngày thứ bảy sau cái ch*t đột ngột của chồng, người bạn Lâm Phong tìm đến tôi.
Lâm Phong là cảnh sát hình sự, đã giúp đỡ tôi rất nhiều trước và sau đám tang.
Nhưng lần này, vẻ mặt quan tâm của anh được thay thế bằng nét trầm tư phức tạp, khóe miệng mím ch/ặt toát lên vẻ lạnh lùng công vụ. Ngay cả ánh mắt nhìn tôi, bên dưới sự thương cảm thường thấy, cũng thêm chút dò xét mà tôi buộc phải hiểu.
"Chị dâu, hôm nay đến đây ngoài thăm chị, còn có vài tình tiết cần thông báo với chị."
Anh ngập ngừng, rút thẻ cảnh sát từ túi trong áo đẩy về phía tôi.
Quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh chính thức đối mặt với tôi với tư cách cảnh sát hình sự.
"Về vụ t/ai n/ạn của anh ấy, chúng tôi đã trích xuất toàn bộ camera, kiểm tra hiện trường nhiều lần và phát hiện một số điểm khả nghi không hợp lý."
Tôi ngây người nhìn anh, lòng thoáng nổi lên cảm giác bất an.
"Chiếc xe tải gây t/ai n/ạn đó, thời điểm xuất hiện, tốc độ, góc va chạm, qua phân tích kỹ thuật, trùng hợp đến mức khó tin."
"Hơn nữa, tài khoản của tài xế trước khi xảy ra sự việc có một khoản chuyển tiền không rõ ng/uồn gốc."
"Chị dâu, bằng chứng hiện tại tuy chưa thể kết luận, nhưng tôi cho rằng, đây có thể..."
Lâm Phong ngừng lời, không nói tiếp nữa.
Nhưng hàm ý đã quá rõ ràng.
Đầu óc tôi ù đi.
Vài giây sau, lời phản bác gay gắt bật ra khỏi miệng.
"Không thể nào! Anh không rõ tính cách anh ấy sao?"
"Công việc của anh ấy chỉ là viết lách, làm người khác vui."
"Anh ấy chưa từng to tiếng với ai! Có thể có kẻ th/ù gì chứ? Ai sẽ tính toán kỹ lưỡng để hại anh ấy?"
Tôi sốt sắng muốn chứng minh điều gì đó, ánh mắt lướt qua tấm ảnh cưới của hai vợ chồng trên tường.
"Chúng tôi lớn lên cùng nhau, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc! Hiện tại chúng tôi cũng..."
"Chị dâu!"
Lâm Phong ngắt lời tôi: "Một số chuyện, có lẽ không như vẻ bề ngoài."
Anh lại rút từ trong ng/ực ra một túi chứng cứ trong suốt.
"Tìm thấy trong ngăn bí mật tại công ty anh ấy, được cất giữ rất cẩn thận."
"Chị xem thử, có quen không?"
Bên trong là sợi dây đeo tay đan bằng chỉ đỏ, đan thô sơ, rõ là đồ trẻ con làm.
Vì đã quá cũ, màu đỏ phai nhạt thành trắng bệch, biến dạng nghiêm trọng.
Nhưng chỉ một cái nhìn, hơi thở tôi đột nhiên nghẹn lại.
Làm sao tôi có thể không nhớ?
Năm tám tuổi, tôi dùng mấy hào tiền nhặt phế liệu m/ua được sợ len đỏ rẻ nhất, trốn trong chăn đan vụng về mấy ngày liền.
Sau đó, tôi bị cha ruột b/án đi, trong cơn á/c mộng lưu lạc đó, nó vẫn đeo trên cổ tay tôi.
Cho đến khi bóng người mờ ảo kia kéo tôi khỏi vực sâu, tôi tỉnh dậy ở trạm y tế thì nó đã biến mất.
Tôi tưởng nó đã bị bỏ lại từ mùa hè tuyệt vọng năm ấy.
Sao lại ở chỗ anh ấy?
Lẽ nào anh ấy là...?
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn Lâm Phong, môi r/un r/ẩy nhưng không thốt nên lời.
Cảm giác vô lý và kh/iếp s/ợ khổng lồ bủa vây lấy tôi.
Lâm Phong hỏi tôi: "Anh ấy có từng nhắc đến món đồ này không?"
Tôi lắc đầu như cái máy: "Chưa bao giờ!"
"Chị Giang."
Cách xưng hô của Lâm Phong đột nhiên thay đổi.
"Chị hãy nhớ lại kỹ hơn. Quá khứ chung của hai người, đặc biệt là những năm tháng trước đó ở Vân Nam, thật sự không có điều gì khiến chị cảm thấy bối rối, hay không nhất quán sao?"
Lời nói này như chìa khóa, bất ngờ mở tung cánh cửa sắt phủ đầy bụi trong ký ức, vô số mảnh vỡ ùa về.
Những nắm đm quần của người cha say xỉn, tiếng khóc không dứt của mẹ, gương mặt hung á/c của bọn buôn người, bóng người c/ứu rỗi trong bóng tối, nụ cười ôn hòa của An Bình, dáng vẻ bất cần nhai ngọn cỏ của Trần Khải Minh...
Đầu óc tôi gần như rối như tơ vò.
Lâm Phong không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ tôi bình tâm.
"Nếu chị muốn, có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của hai người từ đầu, càng chi tiết càng tốt."
"Rất nhiều khi, chân tướng ẩn giấu trong những chi tiết mà chính người trong cuộc cũng không để ý."
Tôi hiểu ý anh.
Anh cần ký ức của tôi để ghép nối hình ảnh người chồng mà có lẽ tôi chưa từng thực sự hiểu, để kiểm chứng giả thuyết anh đã có nhưng không thể nói ra.
Rất lâu sau, tôi ngẩng mắt nhìn bầu trời xám ngoài cửa sổ, ánh mắt như xuyên thời gian trở về thị trấn nhỏ ngột ngạt, ẩm ướt đã giam cầm cả tuổi thơ tôi.
"Được thôi."
Tôi nghe thấy chính mình nói.
"Đây là một câu chuyện rất dài..."
2.
Nơi tôi sinh ra, ở một thị trấn biên giới Vân Nam.
Nơi đây quanh năm nóng nực ẩm thấp, trong không khí luôn vương mùi mốc không tan, hòa lẫn mùi rư/ợu th/uốc rẻ tiền, đ/è nặng khiến người ta ngột thở.
Nhà tôi, là góc tồi tàn nhất trong sự nặng nề ấy.
Mẹ tôi là công nhân xưởng da thị trấn, cả nhà sống dựa vào đồng lương ít ỏi của bà.
Cha tôi suốt ngày nhàn rỗi, chẳng làm gì nhưng tính khí thì rất nóng, gặp chuyện gì không vừa ý là đ/á/nh vợ đ/á/nh con.
Lần nặng nhất, đ/á/nh mẹ tôi phải vào trạm y tế.
Năm đó tôi năm tuổi.
Mẹ vừa nhận lương, đang cẩn thận gói chúng vào chiếc khăn tay bạc màu, tính toán xem tháng này m/ua được bao nhiêu gạo, bao nhiêu dầu.
Cha bỗng đạp cửa bước vào trong cơn say, thẳng tiến đến chỗ mẹ, giơ tay ra.
"Đưa tiền đây."
Mẹ vô thức giấu chiếc khăn tay sau lưng, giọng r/un r/ẩy.
"Đây là... chút tiền cuối cùng trong nhà, phải m/ua gạo..."
Nhưng cha không thèm để ý, túm tóc mẹ gi/ật mạnh, quăng bà xuống đất.
"Ít nói nhảm! Tao có việc chính đây! Làm một vố lớn!"
"Con đàn bà hư này giờ cứng đầu rồi à, dám quản chuyện của tao?"
"Mau đưa tiền cho tao!"
Hắn gi/ật lấy chiếc khăn tay từ ng/ực mẹ, mẹ co quắp dưới đất, không thốt nên lời.
Chương 30
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook