Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sau đó tôi bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
Đứng trên ghế, tôi cố với chiếc khăn lau lên trần nhà. Những vệt m/áu đã bắt đầu khô cứng. Lau đi lớp bên ngoài, nhưng vẫn còn những vết ố nâu sẫm.
Đúng lúc đó, chuông cửa đột ngột vang lên. Tim tôi đ/ập thình thịch! Lẽ nào bà chủ đã về sớm?!
Làm sao bây giờ? Trong lúc tôi đang phân vân, chuông cửa liên tục réo vang như đòi mạng. Mặt mũi quần áo tôi còn dính đầy m/áu, làm sao có thể mở cửa!
May thay, giọng nói lạ lẫm của người đàn ông bên ngoài khiến tôi thở phào nhẹ nhõm: Không phải bà chủ.
- Sao lâu thế?
- Cô Tống, tôi mang thịt tam tịnh* đến đây. (*Thịt đảm bảo ba điều: không thấy gi*t, không nghe tiếng kêu, không vì mình mà gi*t)
Tôi chợt nhớ bà chủ từng nhắc, cứ ba ngày sẽ có người chuyên giao thịt này đến. Bà cho rằng loại thịt này không mang tội lỗi, ăn vào từ bi hơn. Chẳng phải nhảm nhí sao?
Tính ra hôm nay là lần đầu tôi tiếp nhận, vì lần trước tôi chưa vào làm. Tôi nép vào màn hình chuông cửa thông minh, giọng rúm ró:
- Cô Tống không có nhà ạ.
- Anh để trước cửa đi.
Đối phương là gã đàn ông lực lưỡng. Hắn ngơ ngác, vỗ trán:
- À, cô là người giúp việc mới phải không?
- Mở cửa cho tôi khiêng thịt vào.
- Nặng lắm, cô không xách nổi đâu.
Thời gian chảy trôi từng giây. Tôi không thể phí thêm phút nào. Tôi tiếp tục đóng vai kẻ đáng thương:
- Không cần đâu anh, em tự lấy được.
- Em không quen anh, không dám mở cửa.
Vừa dứt lời, đối phương bật cười:
- Không sao, tôi giao thịt cho cô Tống mấy năm rồi.
- Cả Eric cũng quen tôi.
- Cô cho Eric ra, thấy tôi là nó vẫy đuôi ngay.
- Eric! Eric!
Hắn gọi ầm ĩ. Tôi: "..."
Cơn bực bốc lên đỉnh đầu. Thấy tôi im lặng lâu, hắn nghi ngờ:
- Cô đang làm chuyện mờ ám phải không?
- Không mở cửa, tôi gọi cho cô Tống đây.
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, óc quay cuồ/ng. Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy chiếc khăn tắm bên cạnh. Một kế hoạch lóe lên.
Ba phút sau, khi gã đàn ông đã rút điện thoại định bấm số, tôi hé cửa một khe nhỏ.
Gã đàn ông bản năng ngẩng lên. Qua khe cửa, tôi để lộ vai trần, đầu quấn khăn tắm. Những giọt nước lăn dài trên da. Hắn đứng hình, mặt đỏ bừng quay đi:
- Xin lỗi em gái, anh không biết em đang tắm!
Tôi giả vờ ấm ức:
- Vậy... nếu thật sự không để được ngoài cửa, anh mang vào vậy.
Đối phương lắp bắp:
- Không không! Anh đi đây.
- Lát nữa em tự vác vào nhé!
Chưa dứt câu, hắn đã biến mất sau góc tường. Tôi thở phào. Vội vàng khuân thùng thịt vào nhà. Xem đồng hồ, còn nửa tiếng. Không kịp dọn bếp nữa.
Tôi quyết định khóa cửa bếp lại, dù sao cô Tống cũng chẳng vào đó, sẽ không phát hiện cảnh tượng đẫm m/áu. Sau đó, tôi vào phòng tắm định tắm nhanh.
Vừa cởi áo xong, điện thoại réo - cô Tống gọi video. Tôi thầm ch/ửi rủa cái ngày đen đủi này! Tóc tôi còn vương m/áu, mà cô Tống vốn cực kỳ cẩn thận, ắt sẽ phát hiện.
Tôi vội xối nước sạch đầu tóc. Tay chân cuống quýt nhấn nút nghe. Bên kia, cô Tống đã nghi ngờ:
- Hiểu Đình, sao lâu thế?
- Đợi đã... giữa ban ngày tắm rửa gì thế?
Tôi gượng cười:
- Lúc nãy Eric xô em ngã, người lấm lem nên tắm qua ạ.
- Không ảnh hưởng công việc đâu, cô Tống.
Nhưng ngay sau đó, cô Tống lên tiếng:
- Vậy cho Eric nghe máy đi.
Tôi: "!!!"
Chó mà biết nghe điện thoại cái gì! Tôi tiếp tục bịa:
- Eric chơi mệt rồi, đang ngủ ạ.
- Cô... có việc gì không ạ?
Thực ra tôi muốn hỏi: Cô còn bao lâu nữa về! May thay cô Tống không cố ép chó nghe máy. Do dự giây lát, bà nói:
- Thôi được, định cho nó chọn đồ gặm.
- Vậy tôi m/ua cả màu hồng lẫn xanh vậy.
Ngoài màn hình, tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm đến phát ra tiếng răng rắc. Đồ nhà giàu đáng gh/ét! Chọn lựa gì, m/ua hết đi là xong!
Sau phút do dự, tôi dũng cảm hỏi:
- Cô Tống, hôm nay vẫn về lúc 10 giờ chứ ạ?
Đối phương liếc tôi đầy ngờ vực:
- Cô hỏi làm gì?
Tôi nhe răng cười:
- Để em chuẩn bị áp chảo bít tết trước ạ.
Nhắc mới nhớ, bữa Brunch hôm nay chưa chuẩn bị. Nhưng tiếp theo, cô Tống suy nghĩ rồi nói:
- Hôm nay không cần Brunch nữa.
Tôi sung sướng đến n/ổ tung! Cuối cùng cũng có một việc suôn sẻ trong ngày hôm nay.
Cúp máy, tôi vừa hát vu vơ vừa tắm rửa sạch sẽ. Kiểm tra lại cửa bếp đã khóa chắc. Vấn đề duy nhất là không tìm thấy một bên nhãn cầu của Eric. Nhưng không còn thời gian nữa.
Tôi định quay lại tìm sau. Khiêng x/á/c chó bỏ vào cốp xe. Cô Tống đối xử khá tốt, thậm chí còn cho tôi mượn xe. Dù chỉ là chiếc Audi rẻ nhất trong garage, nhưng đem ra đường cũng đủ mặt mũi.
Tôi vụng về lái xe ra khỏi garage, hướng thẳng ra cổng. Chỉ cần xử lý xong cái x/á/c chó này, tôi vẫn có thể giữ được công việc. Khóe miệng tôi nhếch lên.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười tắt lịm. Một đám đông ồ ạt tiến vào cổng. Đàn ông đàn bà lẫn lộn. Cô Tống đang cười đầy kiêu hãnh giữa đám người. Vài từ khóa lọt vào tai tôi: "Tiệc tùng...", "Chơi thả ga...", "Tôi mang cá ngừ vây vàng đến, mượn bếp cô trổ tài..."
Mắt tôi mở tròn vì kinh hãi: Thảo nào không cần chuẩn bị Brunch! Người phụ nữ này lại có bạn bè, còn tổ chức tiệc tùng!
Cô Tống đã nhìn thấy tôi. Bà vẫy tay ra hiệu. Tôi đạp phanh gấp.
- Hiểu Đình, cô đi đâu thế?
- Sao có thể để Eric ở nhà một mình?
Mồ hôi lạnh chảy dài hai bên thái dương. Tay tôi run lẩy bẩy. Chưa kịp trả lời, cô Tống nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ...
Chương 7
Chương 18
Chương 9
Chương 9
Chương 14
Chương 5
Chương 14
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook