Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ta là kỹ nữ mưu sinh trong tửu điếm.
Chỉ ba đồng xu là đủ để ta hát suốt nửa ngày.
Duy có một vị khách kỳ lạ thường lui tới nơi này.
Hắn chỉ gọi nửa ấm trà nhạt, ngồi lặng lẽ từ sáng tới tối.
Lần cuối cùng, hắn đưa ta hai lạng bạc vụn, dặn hãy sống cho tốt.
Rồi từ đó biệt tăm.
Cho đến ngày lo/ạn lạc, ta gặp lại hắn nơi gò tha m/a.
Đêm ấy gió tuyết tầm tã, tay chân hắn g/ãy nát, bị phản quân truy lùng.
"Ta không mong ngươi đưa bản đồ đến tay Ngụy Vương. Chỉ xin ngươi một điều - đừng để nó rơi vào tay nghịch quân."
Dẫu mạng ta như phù du.
Vẫn muốn dùng ba thước sinh mệnh mong manh này xoay chuyển cục diện.
**1**
Hắn trọng thương, chỉ đôi mắt còn sáng lên trong đêm tuyết.
Ánh nhìn khẩn thiết dán ch/ặt vào ta:
"Phản quân cấu kết với Bắc Man, muốn chiếm Yên Vân thập lục châu.
Nếu được, cô nương ơi, hãy truyền tin này cho Ngụy Vương."
Ta ôm ch/ặt tỳ bà, tấm bản đồ trong tay còn hơi ấm của hắn.
"Nhưng ngươi sắp ch*t rồi."
Ta không hiểu, khi cái ch*t đã cận kề.
Sao hắn dành cơ hội cuối cùng cho việc truyền tin?
Đáng không?
Chẳng lẽ hắn không sợ ch*t?
"Sợ."
Hắn thở gấp, "Nhưng chỉ ch*t một mình ta mà giữ được Yên Vân, đổi vậy cũng đáng."
Gió tuyết vùi lấp tiếng thở dồn dập.
Hắn nói nhanh:
"Phản quân sắp tới rồi. Ta ch*t rồi, ngươi đừng thu x/á/c. Mau chạy đi."
Không biết có phải ảo giác không.
Ta nghe văng vẳng tiếng chó sủa và bước chân rầm rập.
Ta nhìn hắn hồi lâu.
Cuối cùng hỏi một câu:
"Tên ngươi là gì?"
Năm năm trước, hắn c/ứu mạng ta.
Giờ đây, ít nhất ta cũng muốn lập cho hắn nấm mồ chiêu h/ồn.
Hắn nhìn ta thật sâu.
"Thẩm Trầm Chu."
Ta cắn răng, quỳ xuống c/ắt một lọn tóc hắn.
Mai này nếu quốc gia thu phục giang sơn.
Thì hắn cũng được về nơi an nghỉ.
Xong xuôi, ta bỏ đi không ngoảnh lại.
Khi vội vã rời đi.
Ta như nghe thấy tiếng Thẩm Trầm Chu gào thét:
"Lũ chó săn, tới gi*t ta đi!
Gi*t được ta, nước Đại Yên cũng không diệt!"
**2**
Về đến nhà trong gió tuyết, đóng cửa xong.
Ta quỵ xuống đất, tay chân bủn rủn.
Ngón tay vô ý chạm dây đàn, tiếng boong vang lên.
Ta mới tỉnh táo lại.
Dưới ngọn đèn dầu leo lét, ta nhìn tấm bản đồ đổi bằng mạng người.
Có lẽ nó được chế tác đặc biệt nên mới giấu được trong sáp.
Ngoài đường, tiếng lính qua lại ồn ào xen lẫn gió tuyết.
Ta hít một hơi thật sâu.
Ký ức nơi gò tha m/a tràn về.
Chưa từng nghĩ.
Một kỹ nữ như phù du sớm nở tối tàn như ta.
Lại có ngày dùng ba thước sinh mệnh lay động cục diện.
Thức trắng đêm.
Sáng ra ta vẫn như mọi ngày, đến tửu điếm hát rong.
Ngồi giữa đại sảnh, ta hát khúc ca quen.
Tai nghe khách bàn tán về chuyện đêm qua ngoại thành:
"Bùi tướng quân xử tử phản tặc ở gò tha m/a, thật đáng đời!"
"Đúng vậy, nghe nói còn là người họ Thẩm, không ngờ làm chuyện b/án nước."
"Nghe đâu tên phản tặc còn có đồng bọn, Bùi tướng quân đang lùng bắt đấy."
Ta cúi đầu khảy tỳ bà.
Như đang nghe chuyện của người xa lạ.
Trưa đến, chủ quán trả công.
Ta bảo từ nay sẽ không tới nữa.
"Tìm được tin người nhà rồi à?"
Ta cười tươi: "Nghe nói song thân đã đến Lăng Kim, con định đi tìm."
"Cũng tốt, thời buổi lo/ạn lạc, đoàn tụ với gia đình vẫn an toàn hơn."
Chủ quán không nghi ngờ.
Còn trả thêm một ngày lương.
Dặn ta mang theo lên đường.
Nếu tìm không thấy người nhà thì quay về U Châu.
Ta nhận lời.
Chỉ tiếc rằng, dù thế nào ta cũng chẳng thể trở lại.
Kể cả chuyện tìm người nhà ở Lăng Kim cũng chỉ là giả dối.
Ta muốn đến Lăng Kim tìm Ngụy Vương.
Đưa tận tay bản đồ cùng tin tức.
Ra đến cổng thành, thấy đám đông tụ tập.
"Nghe nói tên phản tặc bị Bùi tướng quân treo lên, phơi x/á/c ba ngày đấy."
"Đáng thương lại đáng h/ận, ch*t rồi cũng không yên."
Ta ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Thẩm Trầm Chu.
Hắn rốt cuộc đã ch*t.
**3**
Tâm trí ta hỗn lo/ạn.
Mối qu/an h/ệ giữa ta và Thẩm Trầm Chu vốn ít ỏi.
Đến đêm qua mới biết tên hắn.
Lần đầu gặp hắn là năm năm trước.
Cha ta b/án ta cho thương hội buôn người.
Họ lại b/án ta vào tửu điếm.
Lúc ấy ta ở Vân Châu.
Kẻ ký khế tử trong tửu điếm, là kỹ nữ hạng bét.
Mọi việc trong quán đều đổ lên ta.
Ban ngày còn phải hát rong.
Nhưng như thế vẫn không thoát khỏi sự hành hạ.
Như mèo vờn chuột.
Đến cơm no cũng chẳng được ăn.
Cho đến một ngày, bọn họ định cưỡ/ng hi*p ta.
Ta cắn đ/ứt ngón tay chủ quán.
Nhảy từ lầu hai xuống đất.
Tiếc thay, ta không ch*t.
Chủ quán tức gi/ận, gọi mụ tú bà định b/án ta vào lầu xanh.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất.
Hai lạng bạc vụn từ trên cao rơi vào lòng ta.
"Cô ấy hát hay lắm."
Thẩm Trầm Chu chống cằm trên lầu hai, "B/án cho ta đi, nuôi làm chim nhỏ giải khuây cũng được."
Ta ngẩng lên.
Hắn mỉm cười với ta.
Nước mắt ta nhòe đi.
Bọn họ không biết lai lịch Thẩm Trầm Chu.
Nhưng từng chứng kiến th/ủ đo/ạn của hắn.
Chủ quán đâu dám trái ý.
Thế là ta theo Thẩm Trầm Chu rời đi.
Hắn bảo ta: "Ngươi muốn đi đâu thì đi, hát hay như thế, nhất định sống được."
Lúc ấy ta không rõ thân phận hắn.
Chỉ biết hắn không thể mang ta theo.
Hắn đưa ta hai mươi lạng rồi bỏ đi.
Chân lành rồi, ta lang thang đến U Châu.
Chương 9
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 9
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook