Không muốn lấy chồng, nhưng lại khao khát có một đứa con cùng huyết thống.

Ta đã tìm ki/ếm rất lâu, cuối cùng chọn được một du thương tài sắc vẹn toàn.

Khi đã có th/ai, ta nhẫn tâm ruồng bỏ hắn.

Ta tưởng mình đuổi đi chỉ là thương nhân Bùi Tri Duật ở kinh thành, nào ngờ đó lại là Túc Vương Bùi Tri Duật đang nổi cơn thịnh nộ.

Một năm sau khi bỏ trốn, hắn ôm đứa bé xuất hiện: "Sao không chạy nữa? Đây là lễ vật đền bù cho ta à?"

Xong rồi, lần này thật sự không thoát nổi...

**1.**

Khổ cực bao ngày, cuối cùng ta cũng có th/ai.

Khi x/á/c nhận tin này, Ta vui sướng đến phát đi/ên.

Suốt thời gian qua, ta dùng đủ lời ngon tiếng ngọt để chiều chuộng Bùi Tri Duật, tất cả chỉ để có được mụn con.

Hắn tính tình lạnh lùng, để tiếp cận hắn, tôi đã hao tổn không ít tâm tư.

Tôi cố gắng thu liễm cá tính ngang ngạnh, trở nên dịu dàng đằm thắm, bao nỗi niềm thương nhớ khỏi phải bàn.

Bùi Tri Duật vốn đa nghi, để hắn tin vào tình ý của ta, ta đã dốc hết khả năng diễn xuất của cả đời.

Đôi khi chính ta cũng không phân biệt nổi, rốt cuộc mình đang diễn kịch hay thật lòng yêu hắn.

Dù sao, ở bên hắn ta thật sự vui vẻ.

Dẫu lòng có lưu luyến, nhưng đã có th/ai thì ta phải nhanh chóng chia tay.

Đang nghĩ cách đoạn tuyệt với hắn, bỗng nghe hắn lên tiếng trước:

"Vãn Đường, ta phải về kinh."

Bùi Tri Duật thản nhiên nói: "Ngươi bảo tỳ nữ thu xếp hành lý, theo ta cùng lên kinh."

Ta đứng ch/ôn chân, hắn muốn đi rồi sao?

Đúng lúc buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn lại chủ động rời đi!

Bỏ qua ý định đưa ta cùng đi của hắn, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tự động rời đi thì còn gì bằng.

"Dù lòng lưu luyến, Vãn Đường cũng xin gửi lời chúc Bùi Lang từ nơi xa..."

"Ngươi nói gì thế? Ngươi phải đi cùng ta." Bùi Tri Duật nhíu mày nhìn ta: "Còn vài ngày nữa, ngươi sai người thu xếp đi."

ta gi/ật mình, ta cũng phải đi?

"Một thân nữ nhi, một mình mở cửa hiệu nuôi gia đình vất vả lắm, huống chi ngươi đã theo ta."

"Ta không phải loại phụ tình bạc nghĩa, ngươi đã theo ta, ta đương nhiên không bỏ mặc."

Bùi Tri Duật kiên nhẫn giải thích.

"Ta cho phép ngươi theo về kinh, ban cho một danh phận."

Niềm vui trong ta vụt tắt.

"Theo ta?"

"Cho phép ta?"

"Ban cho ta?"

Ngọn lửa gi/ận dữ bỗng bùng ch/áy, ta cảm thấy thật nực cười.

Hắn tưởng mình là ai?

Giọng điệu này là thế nào?

Dù thời đại nam tôn nữ ti, nhưng đàn ông đã cao quý đến mức này sao?

"Ồ, vậy ngươi muốn 'ban' cho ta danh phận gì?"

ta lạnh lùng nhìn hắn.

Bùi Tri Duật hạ giọng, kiên nhẫn dỗ dành:

"Ngươi đừng gi/ận, thân phận hai ta cách biệt như trời với vực, vốn dĩ ngươi không đủ tư cách theo ta."

"Nhưng ta có tình với ngươi, lại hiếm thấy ngươi chịu gửi gắm không danh phận, ta sẽ thương lượng với gia đình, nạp ngươi làm lương thiếp."

"Lương thiếp khác hẳn thiếp thất tầm thường, cũng xứng với ngươi."

Đầu óc ta chỉ còn hình ảnh hắn kiêu ngạo, bao ngày tháng ân ái bỗng thành trò hề.

Dù tiếp cận Bùi Tri Duật có mục đích, nhưng không ngờ hắn lại nhìn ta như thế!

"Có phải ngươi nghĩ, ban cho ta danh phận lương thiếp, ta phải cảm kích đội ơn?"

Mũi ta cay cay, nuốt trôi nỗi đắng nơi cổ họng.

"Vãn Đường, làm lương thiếp của ta, khác hẳn nhà khác... Ngươi vào phủ ta, từ nay về sau..."

"Khác cái gì!" ta phẩy tay ngắt lời: "Ta là tiểu thương thành nhỏ, ngươi là thương nhân kinh thành?"

"Hay vì ngươi là nam nhân, ta là nữ nhi?"

"Ngoài những thứ đó, ngươi còn có gì gh/ê g/ớm?"

Dù muốn chia tay, nhưng nghe hắn s/ỉ nh/ục như vậy, lòng ta quặn thắt.

"Thực ra ta không phải thương nhân, ta là..."

"Ngươi không cần nói nữa, thiếp vẫn là thiếp!"

ta đã chán ngấy chế độ trọng nam kh/inh nữ này.

"Dù ngươi là vương hầu công tước, dù ngươi là hoàng đế, thiếp cũng chỉ là thiếp!"

Ngay cả những phi tần trong cung, chẳng qua cũng chỉ là đám thiếp thất luồn cúi nịnh hót hoàng đế!

Cũng chỉ là thứ đồ cả đời không tự do, không nhân phẩm!

**2.**

Bùi Tri Duật biến sắc, thần sắc kinh hãi.

Lời ta nói ra, ở thời đại này, đủ để xử tội đại nghịch.

Nhưng ta đã gi/ận đến mất khôn, không quan tâm nữa.

"Hôm nay vốn ta cũng có chuyện muốn nói."

ta đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang mang vẻ mặt khó hiểu.

"Những ngày qua, giữa hai ta quả thật có những phút giây vui vẻ."

"Nhưng ta đã chán, vừa hay ngươi cũng về kinh, một chia đôi ngả, vừa khéo hợp tình."

Vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Tri Duật đột biến.

"Ngươi nói gì?"

"Ngươi không muốn ở cùng ta?"

"Ngươi... chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng ta?"

ta nén đắng cay trong lòng, lắc đầu phủ nhận.

"Giữa hai ta, vốn dĩ chỉ là gặp gỡ tình cờ, nói gì đến tương lai?"

Bùi Tri Duật mặt đỏ bừng, chộp lấy tay ta:

"Gặp gỡ tình cờ?"

"Phải." ta ngẩng đầu chậm rãi: "Ta chưa từng nghĩ đến sau này."

"Ngươi là khách thương, thường xuyên ngao du bốn phương, những năm qua lẽ nào chưa từng? Cần gì phải kinh ngạc..."

ta cố tỏ ra phóng khoáng, Bùi Tri Duật lại đỏ mắt tức gi/ận.

"Ta chưa từng có ý nghĩ đùa cợt nhân gian..."

ta gắng ghìm nước mắt, cười cợt:

"Vừa hay, ta cũng thế, hai ta đều không thiệt."

Bùi Tri Duật như bị sét đ/á/nh, nhìn ta không tin nổi.

"Đã có ăn ý, chi bằng từ đây chia tay."

"Hay là... ngươi đã yêu ta, không nỡ rời xa?"

Sợ hắn không chịu đi, ta cố ý khiêu khích.

Bùi Tri Duật vốn kiêu ngạo, nghe vậy nhất định không nuốt trôi.

"Tốt lắm! Một nữ nhi như ngươi còn dám liều mất danh tiết, đùa giỡn tình cảm, ta có gì không dám!" Bùi Tri Duật nhìn ta ánh mắt sâu thẳm, bước chân loạng choạng rời đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần, ta quay lưng vào cửa nén nước mắt.

Hôm nay nếu Bùi Tri Duật nói cưới ta, có lẽ ta còn khen hắn chân tình, trong lòng áy náy.

Nào ngờ từ đầu hắn đã định bắt ta làm thiếp.

Lại còn cho là ban ơn.

Ai thèm làm thiếp?

Hắn đi thì tốt, vốn ta cũng muốn đoạn tuyệt cho sạch.

ta khẽ đặt tay lên bụng.

Ban đầu chỉ muốn có đứa con của riêng mình, có gì đáng buồn chứ?

Danh sách chương

3 chương
08/12/2025 11:48
0
08/12/2025 11:47
0
07/12/2025 19:50
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu