Bến Cảng Tan Vỡ

Chương 1

26/10/2025 12:58

Trên mạng có một câu hỏi như thế này.

"Có thật cha mẹ suốt đời hút m/áu con cái không?"

Có thật đấy.

Tôi chính là cái túi m/áu đó, năm nay 38 tuổi, ở thành phố hạng nhất, từng là giám đốc tập đoàn internet lớn, lương năm trăm triệu.

Nhưng giờ đây, tôi thất nghiệp, ly hôn, nhà bị phát mãi, con theo chồng cũ.

Còn người cha ruột của tôi, hôm qua vẫn gọi điện m/ắng tôi, bắt tôi chuyển tiền cho ông m/ua "nước năng lượng vũ trụ" mới nhất.

Ông nói, cốc nước đó khiến ông muốn sống hơn là đứa con gái này.

Tất cả bắt đầu từ tấm nệm được quảng cáo "chữa bách bệ/nh".

1

Bố tôi, Lâm Quốc Đống, trước khi nghỉ hưu là giáo viên tiểu học ở huyện nhỏ.

Mẹ mất sớm, một mình ông nuôi tôi khôn lớn, lo cho tôi ăn học, vô cùng vất vả.

Công ơn này tôi khắc cốt ghi tâm.

Nên sau khi đi làm, tôi ki/ếm tiền bằng mọi giá, m/ua đồ tốt nhất cho ông, đổi nhà lớn, m/ua bảo hiểm y tế - xã hội cao cấp, thuê người giúp việc chăm sóc.

Tôi hy vọng dùng tiền bù đắp việc không thể thường xuyên ở bên.

Thời trẻ ông thuộc tuýp thanh niên nghệ sĩ, làm thơ, đ/á/nh cờ, hơi kiêu kỳ, coi thường chuyện thế tục.

Về hưu, nỗi trống trải khi mẹ mất, cô đơn không người trò chuyện, hoang mang khi đột ngột mất nhịp sống cũ, khiến ông nhanh chóng bị cuốn vào dòng chảy internet.

2

Ban đầu là xem livestream.

Những cô gái ăn mặc mát mẻ, miệng ngọt như mía lùi trên TikTok, Kuaishou gọi "anh ơi", "chú ơi" khiến ông vui như mở cờ.

Ông bắt đầu tặng quà vài chục, vài trăm, sau thành vài nghìn.

Lương hưu hết, ông đụng vào tiền tiết kiệm.

Tiền tiết kiệm cạn, ông dám lén đi v/ay nóng.

Đó là lần đầu tôi trả n/ợ cho ông, mười lăm triệu.

Tôi tức run người, lần đầu m/ắng ông thậm tệ.

"Bố! Toàn l/ừa đ/ảo! Gọi một tiếng anh mà bố quên phương hướng rồi sao? Số tiền này đủ bố sống thoải mái bao nhiêu năm?!"

Đầu dây bên kia im lặng lâu, rồi ông khóc, khóc như đứa trẻ.

Ông nói, "Vi Vi, bố biết lỗi rồi. Bố chỉ quá cô đơn. Các con không ở bên, đến người nói chuyện cũng không có..."

Lòng tôi chùng xuống, tan chảy, ngập trong cảm giác tội lỗi.

Phải rồi, ngoài tiền bạc, tôi đã cho ông được gì?

Tôi thậm chí hai năm không về quê ăn Tết vì tăng ca.

Tôi m/ua điện thoại thông minh đời mới, kiên nhẫn dạy ông gọi video.

Đặt m/ua tạp chí, khuyên ông ra ngoài đ/á/nh cờ với đồng nghiệp cũ.

Tôi tưởng chuyện qua rồi.

Tôi quên mất, trái tim trống rỗng khi nhồi nhét thứ không phù hợp, sẽ chỉ tạo ra khoảng trống lớn hơn.

3

Không lâu sau, ông thông qua bạn cờ Trương lão, tiếp xúc với tổ chức tên "Hội Lượng Tử Sự Sống".

Cái tên đã toát lên sự giả tạo và lừa bịp.

Nhưng họ đóng gói rất khéo.

Tổ chức "hội thảo sức khỏe cộng đồng" tại phòng họp khách sạn hạng sang, nhân viên mặc vest chỉn chu, gọi "thầy", "giáo sư" thân mật.

Diễn giả tự xưng "Tiến sĩ Lưu", tóc vuốt keo bóng loáng, trình chiếu PPT hoành tráng, liên tu bật những thuật ngữ cao siêu người già không hiểu nổi: "năng lượng vật chất tối", "trường sinh học", "công nghệ nano".

Họ nắm bắt chính x/á/c nỗi sợ người già: sợ ch*t, sợ bệ/nh, sợ phiền con cái, sợ bị thời đại bỏ rơi, khao khát quan tâm, khao khát giá trị bản thân.

Với người như bố tôi có chút học vấn, họ có chiêu riêng.

Không gọi "chú", mà gọi "thầy Lâm".

Không rao b/án sản phẩm đơn thuần, mà "thảo luận khoa học tiên phong".

"Tiến sĩ Lưu" nắm tay ông, thành khẩn nói: "Thầy Lâm, được trao đổi với thầy thật là may mắn! Kiến giải của thầy quá đ/ộc đáo! Công nghệ này chính là dành cho người trí tuệ, hiểu đời như thầy!"

4

Bố tôi hoàn toàn sa bẫy.

Ông cảm thấy tìm được mùa xuân thứ hai, được tôn trọng, được cần đến.

Ông còn trở thành "tình nguyện viên" của hội ở quê, nhiệt tình phát triển thành viên, dù chẳng thành công.

Ông bắt đầu chia sẻ các bài viết ngụy khoa học trong nhóm gia đình.

Đủ thể loại: "Chấn động! NASA phát hiện: Nước lượng tử chữa được u/ng t/hư!", "Giáo sư Harvard tiết lộ: Cộng hưởng từ trường - chìa khóa trường sinh!".

Mỗi lần đọc tôi đều dựng tóc gáy, khuyên giải ông, gửi bài phản biện, giải thích đây là l/ừa đ/ảo.

Ông luôn đáp: "Người trẻ các con không hiểu khoa học."

"Đây là công nghệ mới nhất, các con không hiểu cũng bình thường."

"Tiến sĩ Lưu du học Mỹ về, chẳng lẽ không hiểu hơn con?"

Vết nứt giao tiếp thành vực thẳm.

Rồi ông nhắc đến tấm nệm thay đổi tất cả - cái gọi là "khoang cộng hưởng lượng tử sự sống".

5

Theo "tiến sĩ Lưu", tấm nệm ứng dụng công nghệ chăm sóc giấc ngủ phi hành gia, tích hợp chip lượng tử, phát ra phổ tần số sống đồng nhất với tế bào cơ thể.

Nằm lên sẽ thông kinh mạch, thanh lọc m/áu, đảo ngược lão hóa, thậm chí chữa Alzheimer!

Giá b/án: hai trăm triệu đồng.

Bố gọi video, mặt đỏ bừng phấn khích như trẻ nhỏ được đồ chơi ưa thích.

"Vi Vi! Bố có c/ứu tinh rồi! Tấm nệm này tuyệt quá! Bác Trương nằm ba tháng, tóc bạc hóa đen! Huyết áp cao cũng hết! Con phải m/ua cho bố!"

Tôi tối sầm mặt, suýt ngất.

Nén gi/ận, cố giữ bình tĩnh.

"Bố, bố thử nghĩ xem, có khả thi không? Trên đời có thứ này sớm đoạt Nobel rồi! Sao lại b/án lén lút trong khách sạn? Đây là l/ừa đ/ảo!"

Lời phủ định như gáo nước lạnh dập tắt hào hứng của ông.

Gương mặt ông sụp xuống, trở nên u ám và xa lạ.

"L/ừa đ/ảo? Hừ, bố biết ngay con sẽ nói thế!" Ông cười lạnh.

"Con chỉ tiếc tiền cho bố! Lương con vài trăm triệu, m/ua tấm nệm cho bố thì sao? Bạn già bố đều m/ua hết! Mỗi mình bố không có!"

Rồi ông tủi thân: "Con biết họ cười nhạo bố sau lưng không? Bảo nuôi con gái để làm gì? Ki/ếm bao nhiêu cũng chỉ là đồ keo kiệt!"

Danh sách chương

3 chương
20/10/2025 12:14
0
20/10/2025 12:14
0
26/10/2025 12:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu